Chương 592: Ép cưới, hoài nghi (2)
Chương 592: Ép cưới, hoài nghi (2)Chương 592: Ép cưới, hoài nghi (2)
Dựa theo lương, vợ chồng Trần gia ì ạch mà sống qua ngày, căn bản là không có khả năng cho tiên con gái mua những cái này, mà phí sinh hoạt của Đại Ni cùng Nhị Ni giống nhau, một tháng cũng chưa bao giờ vượt qua năm đồng, cũng may trường học cũng có trợ cấp cho học sinh, cơm canh đều miễn cưỡng có thể ăn no, mấy đồng tiền có thể tiêu dùng hằng ngày thoải mái.
Tô Mai nghiêng đầu nhìn về phía Cố Đan Tuyết.
Cố Đan Tuyết hơi căng thẳng, vội lắc lắc đầu: "Trước đó cô ấy đã nói cho con biết, đồ trang điểm con dùng dư cùng quần áo không mặc cũng chưa đưa cho Nhị Ni."
Tô Mai không quan tâm chuyện của Đại Ni, nghe bảo mẫu nhắc tới đồ trang điểm, liền nghĩ tới mấy hộp trong phòng ngủ.
Sau khi cụ Cố tới, Cố Miểu không gửi thuốc cho cô, mà gửi đồ trang điểm, hai ba tháng một bộ, Tô Mai ngoài rửa sữa rửa mặt, mặt nạ, dầu gội, sữa tắm, những cái khác căn bản là cô không dùng tới, bởi vì được gửi quá thường xuyên, lại không dùng tới nên tích ngày càng nhiều.
Mẹ chồng cùng chị dâu không thiếu tiền, đối với chuyện chăm sóc da mặt cũng hết sức quan tâm tới, mỗi khi ra sản phẩm mới của Lệ Hoa, bọn họ đều tranh mua đầu tiên.
Còn mấy người chị dâu ở quê, nếu đưa cho họ đồ trang điểm, chi bằng đưa mấy tấm phiếu mua thịt hoặc là phiếu mua vải, thì thực tế hơn. Nghĩ ngợi một hồi, Tô Mai võ võ Tiểu Hắc Đản bên cạnh: "Trong phòng ngủ của mẹ có ba cái hộp, con lấy đưa cho bà Vương, dì Trương, hiệu trưởng Thái mỗi người một hộp."
Tiểu Hắc Đản gật đầu, đem hạt bí đỏ đưa cho bảo mẫu cùng Cố Đan Tuyết, đứng dậy đi vào nhà lấy ba cái hộp ra cho Tô Mai xem.
Tô Mai: "Là ba cái này." Tiểu Du Nhi đứng dậy nhận một cái, đi phía sau ra ngoài.
"Bác Trà" Tô Mai nói: "Buổi sáng ngày mai, dì xách vài thứ đi thăm đồng chí Trân đi."
"Được."
"Đan Tuyết" Tô Mai quay đầu lại: "Con có phải sắp khai giảng rồi không?"
Cao tam không học bù à?
Cố Đan Tuyết giơ hai ngón tay lên: "Còn hai ngày nữa."
"Vậy không cần phải cùng Tiểu Cẩn, Niệm Doanh xuất phát đi thành phố sao?"
Cố Đan Tuyết gật đầu: "Bà Trà đã thu thập hành lý giúp con rồi."
Tô Mai vuốt vuốt tóc con bé: "Qua đó không cần vội báo danh, trước tiên đi tiệm tóc cắt lại, còn có những quần áo sặc sỡ màu sắc kia, vòng cổ, son môi, nước hoa, đồ cao bồi, quần ống nhỏ, giày boot, giày cao gót, mọi thứ đó không được mang đi"
"Bác Trà, đi lên giúp tôi kiểm tra lại một lần nữa, đem những đồ trang sức, ngoại trừ hoa tai, dây buộc tóc linh tinh, còn lại toàn bộ lấy lại hết cho tôi. Quân áo không cần quá nhiều, ba bốn bộ là được, lấy màu xanh, lam, trắng là chủ yếu, quần yếm được may bằng chất liệu bình thường lấy hai cái, váy dài một cái, áo sơ-mi hai cái, trường sam một cái, lại lấy cho con bé một đôi 'giày không dây', như vậy là được rồi."
Cố Đan Tuyết chu môi: "Mẹ nuôi, trước đây mẹ đâu quan tâm chuyện này." Lúc trước con bé mặc cái gì, đều là tự con bé chọn cả.
"Đó là do mẹ không phát hiện con thích trang điểm như vậy." Tô Mai chỉ chỉ cái trán của con bé: "Tuổi còn nhỏ mà trang điểm cái gì, khó coi chết đi được."
"Bạn học của con đều nói đẹp..."
Tô Mai không để ý tới con bé nữa, trong lòng âm thầm cân nhắc lấy cái cớ để Lưu gia, mẹ chồng, chị dâu lấy trang sức, đồ cổ gì đó cũng lấy hết, còn có bên kia nhà mẹ đẻ của chị dâu, cùng với Lưu gia và vài vị ở nước ngoài cũng nên cắt đứt liên hệ thư từ.
Trở vê phòng, Tô Mai vừa nói, Triệu Khác liên trấn an mà vỗ võ cô: "Giao cho anh đi."
"Tiểu Cẩn, Niệm Doanh đi học, chúng ta không ai đưa chúng nó đi sao?"
"Khi huấn luyện, nơi nào mà bọn nó không đi qua chứ? Đi học, có cái gì mà đưa."
Tô Mai nghĩ tới chuyện ở kiếp trước, khung cảnh người nhà đưa cô đến trường đại học, cô không khỏi có chút cảm thán, thế hệ của các cô lúc đó, so với Tiểu Cẩn cùng Niệm Doanh hạnh phúc hơn nhiều. ...
Hôm sau dùng xong bữa sáng, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh đến trường giúp học sinh cao trung học thêm, Cố Đan Tuyết mang theo Tiểu Vũ và Nam Nam đi theo xem náo nhiệt. Tiểu Hắc Đản chạy xe đạp chở theo Tiểu Du Nhi, cùng bọn Đổng Tất chạy tới chân núi chơi.
Bảo mẫu dùng máy giặt giặt xong quần áo của mọi người trong nhà, chăm sóc vườn rau, rồi xách một giỏ quà thực phẩm dinh dưỡng đi bệnh viện.
Tô Mai vẽ xong bản linh kiện, liền khóa phòng ngủ, ra ngoài hoạt động cơ thể, thuận tiện giúp cụ Cố, thầy Uông phơi thảo dược.
Để lưu trữ những dược liệu này, bên cạnh phòng kho, phía trên hâm còn phải xây dựng thêm hai phòng.
Bảo mẫu mang theo giỏ tre trở vê, sắc mặt rất khó coi.
Thầy Uông ngẩng đầu lên nhìn: "Làm sao vậy?"
"May là Tiểu Mai không đi, các người biết gì không?" Bảo mẫu đặt giỏ tre xuống đi tới cái bàn đặt dưới hành lang cầm ấm trà lên tự rót cho mình một ly trà hoa cúc, uống một ngụm rồi nói: "Trân Thanh Miêu ở trước mặt một đám chị dâu của quân đội, quỳ trước mặt tôi, một là vay tiền, hai là muốn tôi đáp ứng Đan Tuyết nhà tôi không được cùng chất nữ nhà bọn họ đoạt Tiểu Cẩn."