Chương 647: Lợi hại (2)
Chương 647: Lợi hại (2)Chương 647: Lợi hại (2)
Vất vả sinh con ra phải ở cử một tháng, vừa mới hết tháng, cô đang định di chuyển bồn tắm vào để vệ sinh sạch sẽ nhưng đã bị cậu chàng này chặn lại.
Hổ con cắm rễ xuống đẩy về phía cô: "A-"
"Con tự chơi đi,' Tô Mai đi vòng qua, đi đến xe trượt tuyết: "Ai gửi đồ vậy? Nhiều như vậy."
"Hầu như tất cả người quen đều gửi." Triệu Khác tháo con ngựa ra khỏi xe trượt tuyết, buộc vào cái cọc dưới kho củi, lấy ra một cái phong bì đưa cho cô: "Lương của em."
Biết không dễ dàng gửi qua đường bưu điện, bộ phận tài chính của nhà máy đồ chơi chỉ gửi biên lai tiên lương hai hoặc ba tháng một lần.
Tô Mai mở ra xem, ba tháng tiền lương cộng với thưởng là 167 tệ, phiếu chứng nhận được Triệu Khác lấy ra mua thịt, rau và dầu, còn lại một ít phiếu vải và phiếu công nghiệp.
Sau khi các bao gói lớn nhỏ được mang vào nhà, Tô Mai cũng không vội đi tắm nữa. Cô mở ra từng thứ một, đưa đồ cho dì Trà và Cố Miểu phân loại cất giữ, cô mở từng lá thư một.
Mỗi bức thư đều chứa đầy những lời chúc dành cho em bé, Tô Mai đã chọn tín niệm của Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, Tần Thục Mai, dì và cha mẹ dành cho em bé.
Hổ con vẫn chưa bỏ cuộc mà ngậm chặt lấy rễ cây, lại gân chân Tô Mai.
Tô Mai bất lực nói: "Tiểu Miểu, chị nhìn xem, đây là loại đồ chơi gì vậy?"
Cố Miểu liếc nhìn xuống, nói chính xác: "Rễ cây đinh lăng, có vị đắng, tính lạnh, có công dụng thanh nhiệt, khử ẩm, làm se ruột và cầm máu..."
"Dì nhớ hôm trước con đùa nghịch rễ cây đinh lăng đúng không, Dì Trà cười nói: "Lúc đó Hổ con ở bên cạnh quấy rầy con, còn bị con xua đuổi mấy lần."
Tay Cố Miểu đang thu dọn đồ đạc cũng dừng lại, nghĩ đến đó rồi lại nhìn hổ con đang nằm trên mặt đất mà ngạc nhiên: "Con còn có cái mũi thính như vậy!"
"Vốn dĩ mũi hổ con rất thính, có một câu như thế này "Tâm như mãnh hổ, tinh tế ngửi tường vi."
"Ông cụ Cố chống trượng trở về nói: "Chúng nó không chỉ dùng phân và nước tiểu để đánh dấu lãnh địa, còn có thể người được mùi của con mồi và con người trong vòng mười dặm xung quanh.”
"Lợi hại như vậy sao?" Tô Mai nhịn không được líu lưỡi.
"Cũng không hẳn." Ông cụ Cố đưa tay vuốt ve đầu hổ con: "Động vật sinh sống trong rừng rậm, tự sẽ có bản lĩnh cầu sinh, khi bị thương, chúng nó có thể chuẩn xác được tìm được đúng dược liệu, nhai nát nhả trên vết thương. Điểm này, so với bác sĩ của chúng ta còn lợi hại hơn. Nguyên nhân sau khi bị thương thì tỷ lệ tử vong của chúng tăng cao, thứ nhất là bởi vì mùi máu tươi sẽ đưa kẻ địch tới, thứ hai là không thể nối xương, khi đó cái chết sẽ cận kề. Còn một chuyện nữa là bọn chúng không thể hiểu được việc làm thế nào để tránh cho vết thương bị nhiễm trùng."
"Nhưng cũng không có biện pháp huấn luyện chuyện đó." Tô Mai bật cười nói.
"Ừ, phần sau thì không thể huấn luyện được, trước mắt chỉ có thể đắp thuốc, ông đến đây là muốn xem thử hổ con như thế nào."
Người già hay trẻ con, mọi người ai cũng nghĩ nó ham chơi, không ai nghiêm túc xem xem nó mang gì tới cả.
Thu dọn mọi thứ xong, Tô Mai đi tắm, Triệu Khác đã giúp cô pha nước, cầm theo rượu và thuốc lá đi ra ngoài, tìm người hỗ trợ anh ngày mai ra sông bắt cá, vào núi bắt lợn rừng để đãi tiệc.
Sư phụ Uông, dì Trà cùng với Cố Miểu cũng bắt đầu làm việc, ngâm sẵn các loại rau dại, mộc nhĩ đen, nấm mềm, củ cải, cải trắng, khoai tây, mua thêm một chút thịt mỡ, thắng lấy mỡ.
Lấy một ra một ít tóp mỡ bỏ thêm đường cho mọi người nếm thử, phần còn dư để dành cho ngày mai cho vào đồ ăn hấp.
Tô Mai tắm xong hong khô đầu rồi mới ra ngoài, Triệu Khác đi một vòng cũng đã trở về, đổ bỏ nước bẩn trong thùng nước tắm vừa rồi, người một nhà bắt đầu ăn cơm.
Đang trong thời kì cho con bú, nên Tô Mai chỉ bỏ một ít tóp mỡ và một ít muối trong đồ ăn, không thể ăn thịt cá ướp, cũng không thể ăn cay được, cho nên thường chỉ ăn cơm giống hổ con.
Mỗi lần như vậy đều không chờ Tô Mai ăn xong, hổ con liên dùng ánh mắt của mình nhìn chằm chằm vào chén của cô, rõ ràng là trong nồi còn, cậu chàng kia cũng không biết là có chuyện gì, chỉ thích ăn cơm thừa của cô, khiến cho sư phụ Uông mỗi lần đều kêu Tô Mai dùng chậu nhỏ để đựng đồ ăn.
Tô Mai liếc mắt nhìn, gắp đại một khúc xương cho nó.
Cậu chàng kia há mồm ngậm lấy, bỏ vào nồi cơm của mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tiếp.
Tô Mai khâm phục: "Không ai giành với con, con nhìn gì chứ?”
Triệu Khác gắp miếng cá hấp cho cô: "Đừng để ý tới nó, mau ăn đi."
"Grừ..." Cọp con căm thù gầm gừ với Triệu Khác.
Triệu Khác híp mắt nhìn nó, hổ con trợn tròn mắt, đối mặt với anh.
Tiểu Du nhìn thẳng: "Cha, mắt của nó to hơn cha."
"Grừ." Hổ con phụ họa lên tiếng, chọc cho mọi người cười không ngừng.
Cơm nước xong, người một nhà ngồi xung quanh bàn, nói đến việc bày rượu tiệc, bắt đầu chọn các món ăn sẽ chuẩn bị.
Ông cụ Cố vừa lên tiếng liền muốn đãi đến mười mấy bàn, mời tất cả mọi người trong trấn tới để tích thêm chút phúc cho Tiểu Hòa Huyên.