Chương 703: Cứu người (1)
Chương 703: Cứu người (1)Chương 703: Cứu người (1)
"Phiếu thì không cho con, con không dùng được..." Tô Mai tính ra giá trị của những phiếu chứng đó: 'Mẹ lấy tiên mua có được không?"
Hòa Huyên chớp chớp mắt, không quá hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Mai.
Tô Mai liếc nhìn cô bé đang còn mê mang, cầm phiếu cẩn thận nói về công dụng cùng cách sử dụng của nó.
Hòa Huyên nghe được đến ngủ gà ngủ gật.
Triệu Khác buông khăn lông ôm cô bé võ võ, nhìn cô bé chỉ một lát liên ngủ mất, cười nói: "Em nói với con bé nhiều như vậy làm cái gì? Còn nhỏ như vậy, biết cái gì."
"Niệm Huy năm tuổi đã biết xe taxi kiếm tiên, Niệm Doanh tám tuổi đã giữ tài khoản..."
Nghe vợ nhắc tới Tiểu Hắc Đản, Triệu Khác liền nghĩ tới Tiểu Du Nhi bị cậu ấy cột tay cột chân lại ném vào nhà chú Phương: "Tiểu Mai, anh nói với em một chuyện?"
Tô Mai ghi xong tiền giấy, câm món đồ bằng ngọc lên chiếu chiếu dưới ánh đèn, vừa viết đặc điểm của trang sức ngọc, vừa tùy ý nói: 'Chuyện gì?"
"Anh muốn đưa Tiểu Du Nhi tham gia khảo hạch hướng đạo sinh năm nay."
Tô Mai đang viết chợt dùng sức một cái, chọc thủng trang giấy.
Cô ấy thả bút cùng trang sức xuống, Tô Mai khó hiểu nói: "Không phải nói để cho nó tùy ý phát triển, tương lai muốn làm cái gì thì làm cái đó, chúng ta chỉ dẫn đường để cho nó không đi sai hướng, còn lại những chuyện khác đều không can thiệp vào quá nhiều hay sao?"
Ba đứa nhỏ phía trước tuổi còn nhỏ đã rời khỏi gia đình đi vào trong bộ đội, tuy nói là huấn luyện hướng đạo sinh không có nhốt người ta ở một nơi nào đó hoặc là thả ở trong một ngọn núi nào đó, nhưng mà phải đi khắp nơi trên cả nước, để bọn họ học được độc lập tự chủ một cách nhanh chóng, tăng thêm vốn kiến thức, mở rộng tầm mắt, tất cả những điều này đều không thể phủ định, nhưng nó làm cho bọn nhỏ mất đi khoảng thời gian tuổi thơ ấu, khuyết thiếu tình cảm cùng sự tín nhiệm đối với người nhà.
Điểm này ở trên người Tiểu Cẩn cùng Tiểu Hắc Đản trước mắt còn chưa có thể hiện ra, nhưng mà Niệm Doanh...
Trong lòng nghĩ như vậy, Tô Mai thầm thở dài một tiếng, một lần nữa cầm lấy trang sức ngọc cùng bút máy viết vào quyển sổ: "Không phải mấy ngày nữa Tiểu Du Nhi sẽ trở về hay sao, chờ nó trở lại, anh hỏi ý kiến của nó một chút xem như thế nào.
Tiểu Du Nhi lưu luyến gia đình, hỏi cậu ấy thì khẳng định sẽ không được.
Tiểu Mai nói như vậy, đó là cự tuyệt lời đề nghị của anh.
Triệu Khác há miệng thở dốc, cuối cùng không nói ra chuyện Tiểu Du Nhi bị Tiểu Hắc Đản trói lại.
Tiểu Du Nhi bị hai người thảo luận đang ở trên xe lửa tạm biệt cùng với đám người Vương Tuấn, bộ trưởng Diệp, viện trưởng trước.
Bọn họ từ Hoa Thành cùng nhau ngồi xe, vẫn có thể ngồi cùng nhau đi hai tỉnh khác biệt, chỉ là địa điểm dừng chân tiếp theo là Thành phố Tương, Dương Kiến Tu, Hà Khánh Sinh cùng Tiền Nhạc Hỉ đều muốn đi quê quán của người kia nhìn thử xem, tham quan một chút chỗ ở cũ của anh, tốt nhất lại chụp lại bức ảnh giữ làm kỷ niệm.
"Anh Du..." Bé Niếp Niếp đưa túi đựng bút cho Tiểu Du Nhi: "Em tự mình may nó đó, cho anh dùng để đựng bút."
"Cảm ơn em." Tiểu Du Nhi duỗi tay nhận lấy, xoa xoa đầu bé, móc ra một cái huy hiệu nhét vào trong tay của bé: "Ngày sau muốn ăn cái gì thì viết thư gửi cho anh, anh gửi đồ đến cho em. Chỗ của bọn anh tuy là một năm có bảy tám tháng là mùa đông, chỗ ngồi lại hẻo lánh, nhưng sản vật lại vô cùng phong phú. Quanh năm suốt tháng có cá cùng các món ăn hoang dã ăn không hết, giống như lúc này, nhìn thấy đã sắp qua mùa đông rồi, mọi người đều sẽ đi câu cá trước khi tuyết rơi, lên núi đốn củi săn thú, ướp thịt cá cùng món ăn hoang dã."
Nhà họ Vương giàu có hơn nữa còn có một đứa nhỏ, nhưng cô bé chưa từng thiếu thốn cái gì, không có quá nhiều hứng thú đối với các loại thức ăn mà Tiểu Du Nhi nói, chỉ quan tâm một chút: "Ăn thì thôi đi, anh trở về giúp em hỏi mẹ nuôi một chút, sang năm nghỉ hè em có thể đi thăm bà ấy cùng với Tiểu Huyên không?"
Trương Ninh nghe được thì trong lòng cảm thấy tê rần, lại không nhẫn tâm nói với con gái rượu nhân viên được thả đi không thể có tự do
Tiểu Du Nhi không hiểu những cái đó, miệng còn đáp: "Được, trở vê anh sẽ nói với mẹ, sang năm nếu như chú Vương không rảnh đưa em tới nhà anh, anh sẽ mua vé xe đi đón em."
Bé mừng rỡ mở miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóc, nhấc tay nói: "Một lời đã định!"
"Một lời đã định!" Tiểu Du Nhi giơ tay đánh một cái thật vang.
Mấy người không yên tâm bốn đứa nhỏ, một bên nhét tiên giấy vào trong túi của bọn nhỏ, một bên dặn dò hết lần này đến lần khác, bảo bọn họ sau khi xem xong chỗ ở cũ thì phải nhanh chóng đi vê nhà, đừng ở bên ngoài dừng lại quá lâu, không nên lo chuyện bao đồng, nhìn thấy người ta đánh nhau phải nhanh chóng tránh đi...