Chương 741: Ba Triệu, con muốn đi phía sau mẹ (3)
Chương 741: Ba Triệu, con muốn đi phía sau mẹ (3)Chương 741: Ba Triệu, con muốn đi phía sau mẹ (3)
Lớp trưởng Vinh Hiên gọi là 'Thương Hổ, Lưu Vĩnh Ngôn lấy tên 'Báo Hoa, tiểu tử Nghiêm Quốc Hưng kia giành trước Tôn Tiểu Lang một bước, lấy tên 'Cô Lang, vì thế hai người này mới vừa có một trận đánh nhau.
Ngay cả những cái tên lợi hại hơn cũng được người khác chọn trước, Tiểu Hắc Đản nghĩ tới khi trời tối cũng không nghĩ ra, liền tùy tiện lấy cái tên 'Camellia'.
Lúc đó giáo viên chỉ đạo Tiểu Vũ cảm thấy cái tên 'Camellia' đặt trên người Tiểu Hắc Đản khá là ba chấm, hình ảnh cá chạch đen phối với hoa trà gì đó quá đẹp quá chấn động, đến nỗi không dám nhìn thẳng, lại đổi mật danh của cậu thành 'Cá ChạchH.
Tuy nhiên, vài năm sau, được gọi trở về Tiểu Hắc Đản từ nước ngoài, khi nghe tin Tiểu Vũ hy sinh, ở trên tờ giấy nhiệm vụ cậu lại viết chữ 'Camellia'.
Chỉ trong vòng một năm, 'Camellia' đã lập ra kỷ lục chưa từng thất bại, nhân viên đường dây bí mật trên khắp thế giới đều đang đoán già đoán non xem cậu ta là nam hay nữ, già hay trẻ, đến nay vẫn chưa có câu trả lời.
Cho đến ngày nay, 'Camellia' đã sớm không còn chỉ là một mật danh, nó chẳng những là tượng đài cao sừng sững trong lòng các nhân viên đường dây bí mật trong nước mà còn giống như một loại vũ khí có ra đa dò tìm gây chấn động cho các nhân viên đường dây bí mật ở các nước khác, để cho bọn họ không dám tùy tiện lẻn vào trong nước theo biên giới phía Nam hay tùy ý làm hại đồng bào ở nước ngoài.
Cho nên Lâm Niệm Huy có thể không có ở đây, nhưng 'Camaellia' lại không thể biến mất, nó tượng trưng cho quá nhiều thứ.
"Đồng chí Triệu Khác, trong khoảng thời gian từ cuối năm 1966 đến tháng 3 năm 1967. khi Lâm Niệm Huy ở nhà, các mục tư chất của cậu ta đều tăng lên nhanh chóng. Cho đến nay, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới 99,8%, thành tích như thế đừng nói là ở trong nước, trên trường quốc tế cũng là số một số hai, cho nên người thừa kế của cậu ta cũng không thể quá kém được, chúng tôi hy vọng anh có thể giúp đỡ."
"Ai?"
"Lý Lực Cường."
Triệu Khác khế cau mày nói: "Anh đây là đang nói đùa hả, Lý Lực Cường và Niệm Huy căn bản không cùng một đẳng cấp."
"Đúng, điều này là không thể phủ nhận, vì vậy chúng tôi không muốn cậu ấy dùng mật danh 'Camellia' bây giờ. Nếu ba năm không đủ, chúng tôi sẽ cho cậu ấy năm năm để trưởng thành. Tôi tin rằng anh hiểu rõ hơn tôi, từ trong xương tủy, Lý Lực Cường đã lộ ra nghị lực cùng sự tàn nhẫn, chính là bản sao Lâm Niệm Huy của mấy năm trước. Mà trong lúc này, cái danh hiệu 'Camellia' này sẽ do bạn học của Lâm Niệm Huy, Vinh Hiên, Lưu Vĩnh Ngôn, Trương Gia Văn và Tôn Tiểu Lang thay nhau gánh."
Không có cách nào, năng lực không đủ, chỉ có thể lấy số người bù lại. Vì vậy nhất định phải bồi dưỡng ra Lý Lực Cường, nếu không huyền thoại 'Camellia' sẽ sụp đổ.
"Được rồi." Triệu Khác nghiến răng nghiến lợi: "Tôi sẽ tự mình huấn luyện cậu ta. Tuy nhiên, tôi có một điều kiện."
"Anh cứ nói."
"Tôi muốn các anh toàn lực hợp tác với tôi trong việc chữa trị cho Lâm Niệm Huy."
Phía đối diện im lặng: "Đồng chí Triệu Khác, gần một trăm nhân viên y dược trong viện nghiên cứu vẫn đang miệt mài không ngủ chế thuốc giải độc. Không ai muốn mất cậu ấy cả."
"Tôi biết!" Triệu Khác bình tĩnh nói: "Như các anh đã nói, cậu ấy là đứa nhỏ do chính tay tôi nuôi nấng. Tôi sẽ không từ bỏ cậu ấy cho đến giây phút cuối cùng."
Một lúc sau, Triệu Khác tiếp tục: "Chắc hẳn anh cũng biết, Ông Cố đang ở trong nhà tôi, y thuật của ông ta tuy không phải số một số hai trong nước nhưng vẫn đứng trước thứ mười, cho nên tôi hy vọng các anh chuyển cho tôi một phần bệnh án của Niệm Huy cùng với thành quả nghiên cứu, càng nhanh càng tốt!"
Đầu dây bên kia sửng sốt: 'Được! Tôi sẽ thu xếp ngay..."
"Chờ đã, còn dược liệu...'
"Được rồi, cần thuốc gì thì anh cứ lập danh sách, tôi sẽ để cho người không vận tới."
"Ừ, sau này tôi sẽ gửi cho anh." Cúp điện thoại, Triệu Khác dặn dò một tiếng rồi xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc.
Tính thời gian, hẳn là Tiểu Mai với hai đứa bé đã đến Cảnh thành.
Triệu Khác lên xe đạp vội vàng vọt tới trường học: "Chú, Tiểu Mai đã trở lại, chú với cháu đi đón cô ấy."
Triệu Khác, người đã đến Bắc Kinh trước khi tin tức về kỳ thi tuyển sinh đại học đã gọi điện thoại đến, nói rằng lúc này Ông Cố đang đứng lớp với Tri Thanh. Ông cụ nghe vậy, trong lòng hãi hùng, luống cuống nói: "Tiểu Mai thế nào?"
Triệu Khác hai ba bước nhảy vào trong lớp đỡ ông cụ thiếu chút nữa té xuống bục giảng: "Tiểu Mai không sao, Niệm Huy bị bệnh từ nước ngoài về."
"Tiểu Hắc Đản!"
Triệu Khác khẽ gật đầu, mở miệng gọi hai đứa trẻ nhà họ Lưu, để bọn chúng thay mặt tiếp tục giờ học, sau đó đi lấy xe đưa Ông Cố về nhà, một bên trải tấm đệm cỏ một bên nói chuyện với ông cụ.