Chương 751: Thuộc về thủ đô (1)
Chương 751: Thuộc về thủ đô (1)Chương 751: Thuộc về thủ đô (1)
Triệu Chương xấu hổ nói: "Được gần nửa năm rồi ạ."
"Thật à?" Tô Mai nghi ngờ hỏi.
"Vâng." Triệu Chương bị Tô Mai nhìn có chút không được tự nhiên, lỗ tai đỏ bừng, cởi găng tay ra, cầm trong tay mà xoa nắn: "Không phải là chú bảo cháu không có việc gì thì đến nhà chú Sư giúp đỡ một chút sao? Sau đó từ từ quen nhau, chẳng qua cô ấy nhỏ hơn cháu nhiều lắm, cháu chưa từng nghĩ đến chuyện kia. Sau lại dạy bổ túc cho cô ấy nửa năm..."
Tô Mai nhìn đôi tai đỏ như sắp chảy ra máu của cháu trai, mỉm cười cắt ngang: "Được rồi được rồi, xem cháu xấu hổ kìa, không muốn nói thì đừng nói nữa. mau cởi áo khoác khăn quàng rồi vào trong nhà ngồi cho ấm." Tô Mai chỉ vào chiếc mắc áo ở cửa.
Triệu Chương ngoan ngoãn ngồi xuống, Tô Mai liếc nhìn bọt nước trên khóe miệng cậu, mang phích nước lên pha một bình trà hoa cúc: "Cha mẹ cháu chuẩn bị trở vê thủ đô, còn cháu thì sao?"
Tô Mai chỉ về phía đối diện, Triệu Chương cởi giày treo lên kháng, nhấp một ngụm trà: Cháu định ở lại Băng thành, năm sau thi lấy bằng cử nhân. Cháu muốn thi nghiên cứu sinh ở Đại học Kỹ thuật Quân sự."
"Không tồi." Tô Mai lấy một sợi gai trên bàn : "Sư Toàn thi vào trường nào vậy?"
“Trường sư phạm Băng thành."
Tô Mai gật đầu, dạy học cũng rất tốt: "Hôm nay cháu đưa cô ấy đến đây, là chỉ để ra mắt hay là muốn thím giúp giải quyết chuyện hôn sự?"
"Hai ngày nữa cha mẹ cháu sẽ đến Băng thành..."
Tô Mai hiểu ra: "Vậy thì hai đứa muốn đính hôn trước, hay là kết hôn luôn?"
"Kết hôn ạ." "Đã chọn được ngày chưa?”
"Chú Sư nói thương lượng với thím rồi chọn ngày. Thím nhỏ, mẹ cháu đang mang thai, tuổi tác cũng không còn trẻ, cháu sợ cháu sẽ làm bà mệt mỏi. Nhà ở thủ đô cháu muốn nhờ thím giúp bố trí lại."
Tô Mai nhướng mày: "Làm một lân ở Băng thành, lại làm thêm lần nữa ở thủ đô?"
"Vâng?"
Thằng nhóc này đúng là biết tìm việc cho mình làm, không những không muốn cô xen vào chuyện hôn sự của nó, mà sau lưng còn muốn cô làm việc miễn phí cho.
"Hôm nay là mùng mười rồi, đến thủ đô lại mất thêm tuần nữa." Tô Mai lắc đầu: "Thím không lo được, chú cháu vừa được điều chuyển đến thủ đô, nhà ở được bên phân cho nên không cần lo. Như vậy đi, bảo cha cháu gửi tiền qua đây, có gì cần mua thì lên danh sách, buổi chiều thím gọi điện cho cảnh vệ viên, bảo cậu ta mua đồ cho cháu, khi nào cha mẹ cháu qua thì thím lại tìm thêm mấy người giúp bày biện."
Triệu Chương sửng sốt một hồi, sau đó gật đầu.
Lời đã nói xong, Tô Mai thấy cậu ngồi càng ngày càng không được tự nhiên, xoay người mở tủ kháng, lấy ra một cái hộp nhỏ: "Đi theo thím."
Vừa nói, cô vừa dẫn Triệu Chương đến đông sương, trao đổi vài lời với Sư Trường Minh rồi đưa chiếc hộp nhỏ cho Sư Toàn trước mặt mọi người: "Hai ngày nữa cha mẹ của Tiểu Chương sẽ đến cửa cầu hôn, tôi còn phải vội vàng trở về thủ đô dọn dẹp nhà cửa, tiệc rượu bên này sẽ không tham gia, khi nào đến thủ đô tôi lại qua uống rượu mừng. Thím nhỏ trước chúc hai đứa trăm năm hảo hợp, bạch đầu giai lão."
Sư Toàn đỏ mặt, cười nói tiếng cảm ơn. Ánh Sư Trường Minh mắt tối sầm lại, không chút lưu tình liếc nhìn Triệu Chương, không nhịn được nhíu mày, đè lại mi tâm.
Năm xưa anh đã giúp Triệu Khác sắp xếp cho Triệu Dần và Tịch Nam đi xưởng công binh, Triệu Dân khá tốt, nhưng Tịch Nam lại không phải người keo kiệt bình thường.
Để cô ta bỏ tiên tổ chức đám cưới...
Tiểu Hắc Đản đụng vào vai Triệu Chương, trêu chọc cười nói: 'Được đấy, anh còn nhanh hơn anh cả nữa."
Triệu Chương chột dạ né tránh ánh mắt của Sư Trường Minh, thản nhiên hỏi: "Còn em thì sao?”
"Em chưa mười tám." Tiểu Hắc Đản cười nhẹ, cũng không để ý nhiều.
Sư Trường Minh giúp tìm một chiếc xe chở hàng ngày mai đi thủ đô. Tô Mai để ông ba ở lại nhà, sang nhà cách vách gọi điện thoại cho Triệu Khác, nhờ anh đặt vé xe lửa ngày mai, hành lý đi chung với người, đỡ phải qua lại rắc rối.
Tiểu Hắc Đản mặc áo khoác dài đưa Hòa Huyên đến thông báo cho chú hai, chú ba nhà họ Lưu, Phong Chấn Nghiệp và Tri Thanh.
Thầy Uông và bác Trà thu dọn những thứ lắt nhắt, Ông Cố thì nói chuyện với Triệu Chương.
Sư Toàn tránh người, đụng đụng Sư Trường Minh, lặng lẽ mở hộp: "Ba, ba xem?”
Ở bên kia, đối phó với Tịch Nam hơn mười năm, Tô Mai cảm thấy sự keo kiệt của cô ta năm sau nặng hơn năm trước. Cô ta chiếm lợi ích của người khác còn được, chứ để cô ta bỏ một đồng ra còn khó hơn lên trời!
Sợ Tịch Nam làm hỏng cuộc hôn nhân này, trong hộp ngoài một chiếc đồng hồ cổ Thượng Hải, Tô Mai còn bỏ vào hộp 99 đồng.
Có phần lễ này, cho dù Tịch Nam không bỏ một đồng sính lễ nào thì vẫn có thể duy trì mặt mũi hai nhà. Sư Trường Minh vỗ con gái một cái, sắc mặt anh dịu đi rất nhiều. ...