Chương 770: Hoàn (6)
Chương 770: Hoàn (6)Chương 770: Hoàn (6)
"Biết, sao lại không biết được, 58 năm trong quân đội, cậu ta đem đám tướng lĩnh dưới trướng của ta ngược đến thảm bại a, ta đương nhiên nhớ rõ cậu ta."
Triệu Cẩn đặt tay lên môi cười nhẹ một tiếng.
"Quên những thứ đó đi, khi nào rảnh đến chơi cờ với ta."
Cậu làm sao có thể từ chối điều này được.
Sau đó, chờ đợi cậu trong phòng khách, là những chiến hữu cũ, bạn bè cũ, người vô cùng nhiều, làm việc ở đâu cũng có, ông lão bảo đám tiểu bối nhà mình dẫn theo cậu đi gặp khách.
Mãi đến hơn chín giờ tối, Triệu Cẩn mới ra khỏi Lữ gia.
Tần Thục Mai, Hà Phương, Chú Uông đang xem TV trong phòng khách. Triệu Nho Sinh, Triệu Khác, Hòa Huyên, Lâm Niệm Doanh, Tiểu Du Nhi và hai người từ viện nghiên cứu đang ở tâng dưới phòng nghiên cứu, nhìn Tô Mai hướng dẫn Tiểu Hắc Đản lắp ráp loại súng mới bọn họ vừa mang tới.
Cũng do có người của viện nghiên cứu đến mà Tần Thục Mai và Triệu Nho Sinh mới biết những gì con dâu họ đã làm trong những năm qua.
Nói không bị chấn động chính là nói dối, nhưng Tần Thục Mai nhanh chóng lấy lại tỉnh thân, cảm giác được định mệnh vốn nên là như vậy.
Nhìn đôi chân thoải mái di chuyển của cô bây giờ, mọi thứ dường như đã được giải thích từ lâu, Tiểu Mai nhà bà vốn đã khác thường mà.
Khẩu súng kiểu 73 mới này đã đạt được theo suy nghĩ ban đầu của Tô Mai về mọi mặt, Tô Mai rất hài lòng tiễn người nghiên cứu đi, quay đầu nhìn về phía Triệu Cẩn: "Con trở về khi nào?"
"Vừa mới trở về." Tô Mai nhướng mày ngạc nhiên.
Nhìn vẻ mặt của cô, Triệu Cẩn biết cô đang nghĩ gì, không nói nên lời: "Mẹ đừng nghĩ nhiều, nhà bọn họ chỉ nghĩ con đẹp trai, có năng lực, hòa nhã nên mới lôi kéo nói chuyện thêm một chút...'
"Ha ha..." Hòa Huyên từ thư phòng nghe thấy lời anh trai nói, trong lòng vui mừng khôn xiết: 'Mẹ, mẹ, sao con không biết anh tư lại tự luyến như vậy nha."
Lỗ tai Triệu Cẩn đỏ lên, bước nhanh lên lầu: "Muộn rồi, con đi ngủ trước đây."
Hòa Huyên: "Ha ha... Chạy trối chết..."
Tô Mai vỗ vai cô bé cười nói: "Được rồi, để dành chút thể diện cho anh trai con đi, đây là đang mắc cỡ rồi."
Bước chân của Triệu Cẩn trượt một cái, xém chút nữa rơi từ trên cao xuống. ...
Mùng sáu, Triệu Sâm dẫn theo bạn gái Quý Vũ trở về để dự đám cưới của em gái mình, đi cùng còn có Nan Nan đến Kinh Thị học.
Triệu Khác, Tiểu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đi làm, Tiểu Du Nhi và Điềm Điềm cãi nhau nảy lửa, Tô Mai bận tìm người sửa lại hai căn nhà, Tiểu Hắc Đản lái xe đến nhà ga đón người.
Nan Nan và Tiểu Hắc Đản đã không gặp nhau gần mười năm, nhưng thoáng nhìn qua đám đông, Tiểu Hắc Đản đã nhận ra Nan Nan, người có hai phần giống Trương Ninh.
"Vương Linh Lang!"
Nan Nan ngẩng đầu, xuyên qua đám người, bắt gặp một đôi mắt trong veo: "Anh Niệm Huy!"
Trong nhà có một bức chân dung gia đình do mẹ đỡ đầu vẽ tay, Nan Nan cũng chỉ cần nhìn thoáng qua liền nhận ra Tiểu Hắc Đản.
Tiểu Hắc Đản xuyên qua đám đông, cầm lấy va li trong tay xoa đầu cô bé: "Trưởng thành rồi!"
Nan Nan sửng sốt, người này thật quen thuộc!
Ngay khi cô bé định phản đối, Tiểu Hắc Đản đã nghiêng người cầm lấy cái rương trong tay Triệu Sâm, cùng Quý Vũ chào hỏi nhau.
Trường học vẫn chưa khai giảng, vì vậy sau khi đưa Triệu Sâm và Quý Vũ về nhà để nghỉ ngơi, Tiểu Hắc Đản liên chở Nan Nan về đại viện quân khu.
Không có ai ở nhà, Tần Thục Mai bị bà Tống kéo đi hội chùa, Hà Phương đến tiệm vịt quay mua vịt vẫn chưa về, Chú Uông đưa Hòa Huyên đi xem nhà hai ngày.
"Vào đi." Tiểu Hắc Đản đẩy cửa của một căn phòng đầy nắng trên tâng hai, đặt chiếc vali trên tay xuống: "Em tắm rửa sạch sẽ trước đi, anh làm cho em một bát mì để lót dạ."
"Anh biết làm?"
Tiểu Hắc Đản nhướng mày: "Em nghĩ một tô mì có thể khó đến mức nào?"
Nan Nan: "...'
Đi dã ngoại đã từng nướng thịt, nấu đậu nành, đào rễ cỏ, nấu rau dại, canh cá trắm, những món còn lại đối với Tiểu Hắc Đản mà nói chẳng có gì khó khăn, nhưng lại quên hỏi khẩu vị của Nan Nan.
Bà Vương đã lớn tuổi, chú trọng giữ gìn sức khỏe, chủ yếu ăn uống nhẹ nhàng, Nan Nan được bà nuôi dưỡng từ nhỏ nên tùy bà. Tiểu Hắc Đản tham gia huấn luyện quân ngũ, phải nhiều dầu nhiều muối.
Mì sợi trong nồi canh xương dê, nước lèo trắng đục còn được điểm sáng bằng những cọng rau non xanh được trồng trong nhà, trông ngon mắt nhưng chỉ cần cắn một miếng Nan Nan liền nhăn mặt, mặn quái
"Không ngon sao?" Tiểu Hắc Đản sửng sốt, cậu tương đối tự tin vào tay nghề của mình, cầm lấy chiếc đũa trong tay Nan Nan, Tiểu Hắc Đản gắp mì lên nếm thử: "Ngô, rất ngon mà, mì nóng hổi thơm ngon." Nan Nan nhìn đôi đũa cô bé vừa dùng trong tay Tiểu Hắc Đản, lặng lẽ đỏ mặt.
Tiểu Hắc Đản đưa tay lên sờ trán cô bé để đo nhiệt độ: "Bị cảm lạnh à? Phát sốt sao? Đau nhức xương hả?"
Nan Nan ngửi thấy mùi thơm xà phòng mát lạnh trên người cậu, mặt lại càng đỏ.
Ngay khi Tiểu Hắc Đản đặt chiếc đũa trong tay xuống, cậu kéo cô bé ra ngoài: "Đi, đến bệnh viện khám." Nhìn bộ dạng choáng váng này, xem ra bệnh rất nghiêm trọng, hẳn ra vừa xuống xe gặp khí lạnh, lại tắm nước lạnh, mà phát bệnh rồi.
Khi Tô Mai trở lại vào buổi trưa, cô duỗi tay ra ôm Nan Nan cười: "Ôi chao mẹ con nói không sai, Nan Nan của chúng ta đã lớn thật rồi, sắp cao bằng mẹ nuôi rồi."
"Mẹ nuôi-"
Tô Mai thấy mặt cô bé có chút đỏ lên, theo bản năng sờ sờ trán của cô bé: "Có lạnh không, có khó chịu ở đâu không..."
Tiểu Hắc Đản đang ngồi trên sô pha gọt táo, nghe xong lời này cũng không ngẩng đầu lên: "Bác sĩ cứ nói là phản ứng bình thường, nhưng thật ra em, khi không sao lại đỏ mặt?"
Nan Nan: ”...'
Tại sao người này lại nói, ừm, hơi quá như vậy chứt
Cô bé chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy!
Nghĩ đến biểu hiện cười như không cười của bác sĩ, Nan Nan lại che mặt.
Tô Mai rất nhạy cảm nên khi nhìn vào hai người họ, cô luôn cảm thấy có điều gì đó đã xảy ra.
"Mẹ, ăn táo đi." Quả táo trong tay chia làm hai phần, Tiểu Hắc Đản đưa cho Tô Mai một nửa, sau đó dao găm trong tay cắm vào nửa còn lại, chọc vào cánh tay Nan Nan, đưa con dao găm về phía trước.
Nan Nan không muốn nhận, mẹ nuôi còn ở đây đấy, đành phải trừng mắt liếc cậu một cái, lấy quả táo ra khỏi con dao găm, oán giận nhìn cậu cắn một miếng.
Vẻ mặt hung dữ này rất giống lúc Hòa Huyên bướng bỉnh, Tiểu Hắc Đản nhíu mày, cúi đầu cười.
Tô Mai cắn một miếng táo, nhìn hai anh em không thấy xa lạ, rất vui mừng: "Niệm Huy, mẹ có chút bận rộn, không biết người trẻ các con thích cái gì, mấy ngày nay con không bận thì dẫn theo Nan Nan ra ngoài đi dạo, mua một ít đồ dùng đi."
"Được ạ." Dù sao cũng phải cùng Hòa Huyên đi mua đồ dùng học tập, một con cừu là đuổi, hai con cừu cũng vậy, không có gì khác biệt. ...
Sau đám cưới của Triệu Quân, Tô Ức, Tô Lạc và Tô Thụy đối mặt với gánh nặng, cầm giấy báo đại học đến.
Tô Mai mất một lúc lâu, định đưa họ đến trung tâm mua sắm mua đồ ăn thì thông báo việc làm đã đến.
Giám đốc Trung tâm phát triển máy bay không người lái.
Có quá nhiêu mục đích sử dụng cho máy bay không người lái, không phải 100% hiện đều đang được khai phá, vì vậy cần phải tiếp tục khai phá và cải tiến, để nâng cao khả năng sử dụng trong lĩnh vực quân sự.
Mọi người tập trung lại với nhau vào buổi tối, tổ chức tiệc chúc mừng cho Tô Mai.
Trong bữa tiệc, người kính một chén ta kính một chén, mặc dù là rượu vang, nhưng vẫn hơi ngà ngà say.
Triệu Khác đỡ cô lên lầu, vào cửa, Tô Mai nằm đè lên người anh, cô không muốn đứng dậy: "Đồng chí Triệu, sắp tới em sẽ rất bận."
"Ừ-" Triệu Khác đưa cô vào phòng tắm, bật vòi hoa sen xả nước: "Cần phải ấm một chút." "Em không muốn tắm." Tô Mai xấu hổ lắc đầu ở trên ngực anh: "Trước kia đều là anh cho em."
Tay Triệu Khác đang trên eo cô cứng đờ, khàn giọng nói: "Muốn anh tắm cho em sao?"
"Ừm, phải chà lưng, phải chăm sóc sức khỏe đầy đủ..."
Tác giả có đầu muốn nói: Được rồi, ngày mai chúng ta bắt đầu ngoại truyện.
Nói là phiên ngoại nhưng cũng chính là phần nối tiếp.