[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 788 - Chương 788: Đồng Chí Tô, Cùng Gây Dựng Nhà Chúng Ta (Hoàn)

Chương 788: Đồng chí Tô, cùng gây dựng nhà chúng ta (Hoàn) Chương 788: Đồng chí Tô, cùng gây dựng nhà chúng ta (Hoàn)Chương 788: Đồng chí Tô, cùng gây dựng nhà chúng ta (Hoàn)

Sau khi xuống máy bay, mọi người chuyển sang ngồi xe buýt, mùi xăng rất nặng, hôi đến mức Tô mai say xe muốn nôn, Triệu Khác ngồi bên cạnh cô, vẫn luôn dùng tay ấn lên trên huyệt vị cho cô.

Trên đường có đi ngang một cái trấn nhỏ, Tiểu Hắc Đản mua một quả quýt, Tô Mai ăn xong cũng đỡ hơn một chút.

Đây là lần đầu tiên Tô Mai đến Thiểm Bắc, trước khi tới, cô sợ là không nhận ra người nhà họ Tô với mấy người trong thôn, Triệu Khác còn chuyên môn album gia đình mà cha Tô mang đến khi Tiểu Hắc Đản kết hôn, sau đó lật từng cái từng cái cho Tô Mai xem.

Xe dừng lại trên trấn, Tô Mai vừa mới nghe tiếng Triệu Khác xuống xe thì đã bị một người phụ nữ có tuổi nhào đến, ôm chặt eo: "Em gái, em về rồi nha."

Một đội viên ẩn trong đám người, tay đặt sẵn trên súng.

Thân mình Tô Mai cương lại một chút: “Chị, chị dâu.

Quý Thu Uyển nhìn ra Tô Mai không được tự nhiên, vội vàng kéo ra hai người phụ nữ nữa quan tâm nhìn Tô Mai nói: "Xem khuôn mặt nhỏ trắng bệch cả rồi này, hẳn là mệt muốn chết rồi, nhanh lên xe đi, chúng ta về nhà."

Tô Mai năm nay đã năm mươi bảy rồi, giấy vinh dự chứng nhận gì đó cả đống, nhưng mà ở trong mắt Quý Thu Uyển cô vẫn là đứa nhỏ vừa lớn.

"Chị dâu lớn." Tô Mai duỗi tay cầm tay cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên: "Chị có khỏe không?"

"Khỏe, khỏe lắm."

"Cô nhỏ." Triệu Bình Bình trang điểm theo kiểu nhân sĩ thành công, mỉm cười chen qua nói: "Bên ngoài trời lạnh, chúng ta về nhà trước đi."

Hương Bao Xưởng càng làm càng lớn, Triệu Bình Bình đã sớm mua xe, cũng được hai năm.

Lần này đi đón người, hợp với xe vận tải tổng cộng cũng bốn chiếc, người đến cả đống, Tô Mai nhìn đến hoa cả mắt, người đồng lứa thay đổi nhiều, mỗi năm mỗi dạng, đúng là có chút nhận không ra.

Quý Thu Uyển không kiên nhẫn phất phất tay: "Đi đi, chắn đường làm gì." Giống như mấy người đó chỉ là râu ria, một chút cũng chẳng muốn giới thiệu cho Tô Mai, chỉ chuyên tâm kéo cô lên xe,

Mà Tô Mai lại cảm thấy có chút mới lạ, dù cô sống ở đây chín năm lúc bé, đối với mấy người vây quanh này, chẳng có ai xa lạ, rất nhanh liền từng người từng người đi đến.

Tiểu Hắc Đản cũng từng về nhà vài lần, dưới sự giới thiệu của cậu cho Triệu Khác, thêm mấy điếu thuốc, Triệu Khác cũng quen biết bảy tám người.

Xe chậm rãi chạy vào trong thôn, dọc đường đi Quý Thu Uyển gắt gao nắm chặt tay Tô Mai, không chịu buông ra.

Không đợi đến lúc xe đến cửa thôn, cha Tô, mẹ Tô đã được anh lớn Tô và anh tư Tô đón đến.

Tô Mai vội kêu một tiếng "dừng xe".

"Cha, mẹ." Tô Mai đẩy cửa xe, nhanh chân đi tới, giang tay ôm lãy hai người, sau đó quan tâm nhìn cha Tô: "Niệm Huy nói cha bị cảm, hiện tại đã đỡ chưa?”

Mẹ Tô gắt gao nắm chặt tay Tô Mai, cười cười liếc mắt nhìn cha Tô: "Ông ấy nha, cứ không chịu nghe lời, trời mưa bảo ông ấy mặc thêm áo ông ấy lại không chịu. Mẹ nói thì cứ bảo là nhớ con, đổi cách bảo con về thăm đấy."

"Đừng có nghe mẹ con nói linh tinh. Cha Tô có chút không tự nhiên mà “khụ” một tiếng: "Có làm chậm trễ công việc của mấy đứa không?"

Tô mai cười: "Có ạ, nói cha và mẹ qua ở cùng tụi con hai người lại không muốn, giờ thì lâu lâu muốn về cũng phải ở lại mười ngày, cha nói xem, công việc đương nhiên là bị ảnh hưởng rồi."

Hai người đã hơn chín mươi, mấy năm trước Tô Mai đã muốn đón hai người đi thành phố Kinh ở cùng với mình hoặc là mua một tòa viện trong đại viện quân khu cho hai người, điều kiện chữa bệnh ở thành phố Kinh cũng tốt, cô cũng dễ dàng chăm sóc hơn.

Nhưng mà hai người không muốn, sợ phiền đến cô.

"Vậy, hôm nay con về nghỉ một đêm, sáng sớm mai lại về..."

"Nói bậy bạ cái gì đó!" Mẹ Tô tức giận đánh chồng mình một cái: "Làm gì có ai con gái vừa về đã đuổi đi như ông!"

"Đùa cha thôi mà.' Tô Mai ôm tay cha Tô, cười nói: 'Nhưng mà con nói cũng là thật, chuyện công việc đúng là có ảnh hưởng một chút. Cho nên qua hai ngày cha và mẹ về thành phố Kinh với con đi, đỡ cho con phải lo lắng thân thể hai người, cũng không có tâm trạng gì, ngay cả công việc cũng làm không xong."

Cha Tô chần chờ một chút, cuối cùng vân lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Lá rụng về cội." Thân thể đã xuống sức, ông sợ mình không qua được mùa đông này.

Tai Tô Mai thính, nghe vậy thì cau mày âm thầm nhìn sắc mặt ông, không biết có phải là do bệnh cảm chưa khỏi hay không, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, da cũng có chút u ám.

"Em gái." Anh lớn Tô cười cộc lốc nhìn Tô Mai cười nói: "Về nhà trước đi, giường đất đốt lửa rồi, rất ấm."

Anh tư Tô năm đó đi làm ở xưởng công nghiệp quân sự, thăng chức một đường, lúc vê hưu đã làm phó xưởng trưởng, trên người mang theo chút uy nghiêm, lúc chào hỏi với Tô Mai cũng khắc chế và hàm súc một chút: "Lạnh không? Có khát không?"

Tô Mai đều trả lời hết. Bốn người anh trai, anh hai mấy năm trước đã đi rồi, một nhà anh ba thì ở phương Nam, ở lại trong nhà chăm sóc cho cha mẹ chỉ còn anh chị cả, một nhà anh tư sáu năm trước đã cắt hộ khẩu dời vào xưởng công nghiệp quân sự, lúc này ở đây là nghe nói cô về, sáng sớm bảo con trai lái xe đưa qua.

Mà mấy xe sau cũng lần lượt lái đến, Triệu Khác và Tiểu Hắc Đản xuống xe, mang theo Đường Hòa Yên, một đường đi đến.

Nháo nháo cãi cọ đi vào cửa, mới vừa ngôi lên trên giường sưởi, một đám người trong thôn đã đến cửa.

Quý Thu Uyển thường thường nhắc một câu, ai cũng không bất ngờ, dù gì cũng đã qua mấy thập niên, lại cũng không quá thân, làm sao mà nhớ rõ cho được.

Buổi tối, tiễn khách xong rồi, người một nhà xếp bằng ngồi trên giường đất nói chuyện, mắt thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cha Tô mới nói ra nguyện vọng giấu trong lòng đã mấy thập niên của mình, ông muốn nhìn mộ của Lâm Kiến Nghiệp một chút.

Trong phòng vì một câu nói này mà yên tĩnh lại, mấy người anh trai chị dâu ai cũng nhớ đến bộ dáng Lâm Kiến Nghiệp, đừng nghĩ thời gian qua lâu như vậy rồi, thật ra trong lòng mọi người vẫn còn chút thương cảm.

Tô Mai lén lút nắm tay Triệu Khác.

Triệu Khác nhìn cô cong cong môi, mình cưới ai anh đương nhiên phân rõ, làm sao có thể để ý cái này.

"Chỗ này con biết." Tiểu Hắc Đản nói: 'Con dẫn ông ngoại sang đó nha."

Triệu Khác cũng có mấy phần động tâm với mẹ vợ và anh chị: "Hay là cùng nhau đi đi."

Chia quà, lại nghỉ ngơi hai ngày, Triệu Khác, Tô Mai cùng Tiểu Hắc Đản mang theo hai ông bà và anh chị dâu lớn, anh tư đến sân bay, sau đó đến Vân Tỉnh, lại ngồi xe đến biên cảnh. Nơi Lâm Kiến Nghiệp được chôn cách nghĩa trang liệt sĩ ở biên cảnh không xa lắm.

Mấy người mua hương mua nến, còn có vàng mã.

Mẹ Tô và chị dâu lớn mượn phòng bếp của khách sạn, làm vài món mà Lâm Kiến Nghiệp thích.

Hương khói bay bay, trước mắt mẹ Tô cha Tô dường như hiện lại hình ảnh đôi bàn tay gắn bó với con gái nhỏ của mình.

Triệu Khác nắm tay Tô Mai, cầm hương nến đến bên cạnh bái tế người cũ, Triệu Khác vừa đốt giấy vừa đọc phần giới thiệu cuộc đời chiến sĩ trên bia mộ.

Tô Mai cũng từng trải qua như vậy.

Bên cạnh căn cứ có một vùng đất khá đặc thù, cát vàng đầy trời cùng với một đám đất nhỏ, đó là hơi hỏa táng dị năng giả và chiến sĩ hy sinh.

Khi Tô Mai mang theo học viên lên lớp, cũng dẫn bọn họ đến cửa lớn căn cứ đi về chỗ tế bái, viếng mồ mả, thuận tiện giảng lại cuộc đời chiến sĩ cho học sinh.

"Triệu Khác, anh còn nhớ lời đã từng nói với em lúc ở bệnh viện không?”

Lời nào? Trong đầu Triệu Khác xẹt qua chút nghi ngờ, anh nhìn Tô Mai, đột nhiên linh quang lóe qua một chút, nhẹ nhàng ho một tiếng, chỉnh chỉnh mũ áo, trịnh trọng nói: "Đồng chí Tô, chúng ta trở thành người một nhà đi."

Mặt mày Tô Mai loan loan, vươn tay.

Triệu Khác cười, vươn tay cầm lấy nhánh cây tùng bách, sau đó lại lấy ra một chiếc nhẫn, mang lên trên tay Tô Mai: "Đồng chí Tô, gả cho tôi, em có hạnh phúc không?”

Tô Mai nhấp nhấp miệng, nặng nề gật gật đầu.

Tiểu Hắc Đản đứng trước loạt bia mộ nhìn màn này, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

Toàn văn hoàn.

Bình Luận (0)
Comment