Thập Niên 60: Gây Dựng Lại Gia Đình Hằng Ngày Nuôi Con

Chương 49

Hiện tại bây giờ nhìn Hàn Tú Tú không những khỏe mạnh hơn một chút, người cũng có tinh thần hơn rất nhiều.

“Vâng ạ.” Cô bé nghe Liễu Tố Tố nói sẽ kể chuyện cho mình nghe liền vui vẻ đáp lại.

Tuy rằng bây giờ quản lý không nghiêm ngặt, nhưng mấy chuyện cổ tích ngày xưa chắc chắn không thể kể cho trẻ con nghe được, nhưng Liễu Tố Tố biết không ít chuyện dân gian xưa, cô liền bế lấy Hàn Tú Tú, nhẹ giọng bắt đầu kể.

Cách nhau một vách tường, Hàn Tiền đã dán lỗ tai mình lên vách tường, vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến Hàn Trình phải tò mò: “Anh, anh đang làm gì vậy, cẩn thận không cọ hết dầu trên mặt lên đó bây giờ.”

Trên mặt hai đứa nhóc lúc trước bị đỏ ửng một bên, Liễu Tố Tố lần trước đi đến tòa bách hóa, đã cố ý mua một hộp dầu sò, loại đồ này cũng đầy mỡ như mỡ heo vậy, cũng có chút kỳ quái, nhưng bôi lên mặt hiệu quả lại rất tốt, mỗi ngày sau khi tắm rửa xong, Liễu Tố Tố đều sẽ bôi cho bọn trẻ một chút, mấy ngày trở lại đây, mấy vết đỏ ửng đều nhạt đi chút rồi.

Hàn Tiền giờ mới quay ra trả lời: “Mẹ đang kể chuyện đó, anh muốn nghe ké.”

“Mẹ có thể kể chuyện sao?” Hàn Trình có chút không tin, lại dán lỗ tai vào nghe: “Oa, đúng là như vậy thật.”

Cậu bé cũng muốn nghe kể chuyện.

Nhưng mẹ nói cô với Hàn Tú Tú là con gái, con trai buổi tối không thể đi vào phòng của con gái được, cứ như vậy hai nhóc con đành phải áp tai vào vách tường nghe đứt quãng chỗ có chỗ không.

Nhìn quanh một vòng, Hàn Trình lập tức đi đến bên cạnh Hàn Liệt, ngẩng đầu nói: “Chú Hàn, cháu muốn nghe kể chuyện, chú kể cho bọn cháu nghe được không.”

Hàn Tiền cũng bắt đầu phản ứng lại, đúng rồi, bọn họ tuy không được nghe mẹ kể chuyện, nhưng còn có chú Hàn mà.

Xem ra em trai ngốc của cậu bé cũng khá thông minh đó chứ.

Bị hai người con trai nhìn chằm chằm, Hàn Liệt đang thất thần có chút hơi kinh ngạc.

“Chú Hàn, tâm tình của chú không được tốt sao?”

Sợ đứa nhỏ nhìn ra được, Hàn Liệt vội lắc đầu nói: “Không có.”

“Vậy chú kể chuyện cho bọn cháu nghe đi.”

Hàn Liệt không biết kể chuyện xưa, anh chỉ biết huấn luyện người khác, có thể huấn luyện binh lính đến khóc lóc nức nở được luôn, mấy đứa nhóc choai choai chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu.

Anh nhìn bọn họ liếc mắt một cái: “Muốn nghe kể chuyện là bởi vì không ngủ được sao?”

“Đúng rồi đúng rồi.” Hai đứa nhóc đồng thời gật đầu, ngay cả Hàn Cẩm cũng hướng tới chỗ bọn họ mà nhìn qua.

“Vậy được, mấy đứa đi đến kia chống đẩy hít đất đi, khi nào buồn ngủ thì dừng lại.” Hàn Liệt dựa vào tường, nhíu mày nói.

Hàn Trình không biết bản thân sắp tới sẽ gặp chuyện gì, còn ngây thơ hỏi: “Chú, chống đẩy hít đất là gì vậy?”

Nửa phút sau, trên nền đất rộng, ba đứa nhóc bắt đầu nằm sấp xuống, mông hướng lên trên, nằm sấp một cách chỉnh tề, Hàn Liệt đi xuống giường, từng bước chỉ đạo: “Cánh tay Tiểu Tiền thấp xuống chút nữa, đầu Tiểu Cẩm không được thấp như vậy, còn có Tiểu Trình nữa, gọn mông vào.”

Mọi người bị chỉ đạo tâm tình cảm thấy như đang bị dày vò vậy.

Sao Hàn Tiền lại cảm thấy đứa em trai ngốc của mình thông minh cơ chứ.

Cả đời này cậu nhóc Hàn Trình cũng không muốn nghe kể chuyện nữa.

Mà Hàn Cẩm thì lại nghĩ, bản thân tại sao lại phải vào góp vui như vậy để giờ chịu cực làm gì!?

Lúc nhà họ Hàn đang náo nhiệt, Dư Hồng Anh bên này đang cùng nói chuyện với sư trưởng Chung: “Cô gái Tiểu Liễu kia thực sự không tồi chút nào, em càng gặp càng thích, Tiểu Hàn thật là có phúc khí.”

Sư trưởng Chung chưa gặp qua Liễu Tố Tố bao giờ, nhưng thấy Dư Hồng Anh đánh giá cao cô đến như vậy, khẳng định được chắc chắn cô không hề tồi.

Về phần Tiểu Hàn có phúc khí hay không, ông ấy lại nhớ đến kết quả của cuộc thẩm tra chính trị kia.

“Có chuyện gì vậy?”

Sư trưởng Chung liền vội vàng lắc đầu: “Không có chuyện gì.”

Đề cập đến chuyện thẩm tra chính trị ở quân vụ, trước khi có kết quả thì ai cũng không thể biết trước được, đây là vấn đề được bảo mật tối đa.
Bình Luận (0)
Comment