Liễu Tú Nga nói: “Ây yo, thím cũng quên luôn hỏi là có chuyện gì rồi.”
Mạc Như cười đáp: “Nếu thật sự là chuyện của xã thì người ta cũng không thể nói cho thím, không sao, ngày mai cháu cứ đi xem là biết mà.”
...
Buổi tối, Chu Minh Dũ trở về, Mạc Như nói với hắn một chút về chuyện cuộc họp, Chu Minh Dũ hét Chu Bồi Cơ ở vách cạnh bên, “Ngày mai tôi có chuyện, không đến lò gạch, ông giúp tôi nói với đội trưởng một tiếng.”
Sáng hôm sau đi sang gian nhà nam ăn sáng, để đứa trẻ ở đó cho Trương Thúy Hoa trông chừng, hai người họ đạp xe đạp đi lên công xã.
Khi đi qua nhà Tam Đạt Đạt, tình cờ Khám Yến Nhi nhìn thấy.
Cô ấy hét lên: “Sỏa Ni, Đây là đi chạy quan hệ cho em trai đấy a?”
Mạc Như mặc kệ cô ấy, Chu Minh Dũ có chút khó hiểu, “Chạy quan hệ cái gì?”
Mạc Như kể chuyện trung học cơ sở huyện cho hắn nghe.
Chu Minh Dũ cười đáp: “Tiểu Sáng chưa nói, anh đoán là cậu không muốn đi lên huyện lỵ đây mà, chúng ta hỏi cậu thử.”
Nhìn thấy hai người đạp xe đạp vừa đi vừa nói chuyện thân mật, tình tứ rồi đi mất, Khám Yến Nhi một chân bước lên ngưỡng cửa, khịt mũi một tiếng rồi ngoái đầu, quay về nhà.
Lý Quế Vân nhìn cô ấy phũng phịu, tức giận thì nói: “Yến Nhi, vừa sáng sớm ra đã tức giận với ai thế?”
Vương Ngọc Cần nghe thấy bĩu môi phớt lờ hai bọn họ rồi bỏ đi. Cô ấy làm việc ở trại gà mỗi ngày.
Khám Yến Nhi cũng hét to: “Chị dâu, buổi trưa mang về một ít trứng gà nhé, em muốn ăn trứng tráng.”
Vương Ngọc Cần loạng choạng suýt nữa không kìm được mà quay đầu lại chửi như tát nước ấy, nhưng nghĩ lại, mắng cũng là mẹ chồng đang ở đấy, sẽ lấy nước mắt mà can ngăn, còn không đủ xấu hổ ư.
Muốn ăn trứng gà, thích ăn ở đâu thì đi mà ăn, dù sao cô ấy cũng không hầu!
Tống Thục Anh đang vội vàng giúp công nhân lò gạch kiếm tiền riêng, người cũng chạy mất rồi, không ở nhà nhìn hai bọn họ tức giận. Mắt không thấy tâm không phiền.
Lúc Khám Yến Nhi chưa đến, nhà Lý Quế Vân vẫn rất hòa thuận. Mẹ chồng tính cách dịu dàng, là người nhân hậu, bà ấy không bao giờ chèn ép con dâu. Tuy rằng hai cô con dâu cũng có chút tâm tình riêng, nhưng Vương Ngọc Cần rất tốt bụng, hòa khí, Tống Thục Anh tuy rằng có chút đanh đá, chua ngoa, nhưng cũng là người biết lý lẽ. Vì vậy mẹ chồng nàng dâu ngược lại thì khá là hợp nhau.
Sau khi Khám Yến Nhi đến, thật là kinh ngạc, Lý Quế Vân thương cô ấy hơn cả thương con gái và con trai của mình. Gọi Vương Ngọc Cần nói, đó thật sự giống như hai đồng tử mắt của lão bà bà vậy, cũng không biết là bị điểm vào huyệt nào rồi, đâu đâu cũng nhìn thấy Khám Yến Nhi tốt.
Khám Yến Nhi không chỉ không cần xuống ruộng, không cần làm việc nhà, thậm chí còn không cần tự mình giặt quần áo, dù sao cũng có Lý Quế Vân. Trong nhà có đồ ăn ngon thì giữ phần cho cô ấy trước, điều này khiến hai chị dâu không đồng ý với lão đại Lý Quế Vân.
Trước đây đi đẩy mài bột, còn không phải vì bây giờ không cần bỏ sức lực ra nữa, cô mới giành giật công việc ấy về phía mình, để cô ấy không phải làm gì. Nói trắng ra là muốn giấu một ít lương thực đem về trợ cấp cho gia đình cha mẹ đẻ cô ấy đây.
Lúc này cô ấy đem quần áo vứt vào chậu, nói với Vân Đóa: “Giặt quần áo đi a.”
Vân Đóa đang trông em trai, đột nhiên có chút ủy khuất mà rơi lệ rồi, mẹ tôi còn không bắt tôi giặt quần áo, sao lai còn phải giặt cho cô chứ?
Lý Quế Vân đang bận nấu ăn, bây giờ nhà ăn đã giải thể, một đại gia đình ăn cơm còn phải bận rộn từ sáng đến lúc trưa, từ trưa lại bận đến lúc tối mà?
Đặc biệt là Lý Quế Vân làm việc rất tỉ mỉ, hay nói cách khác là chậm chạp.
Bên cạnh đó Mạc Như và Chu Minh Dũ đi công xã thì đến tìm Lâm Thư trước.
Lâm Thư nhìn thấy hai bọn họ thì rất vui mừng, trực tiếp dẫn đi tìm Tướng Ngọc Đình.
“Chủ nhiệm Lâm, có phải là có chuyện gì quan trọng?” Mạc Như có chút chột dạ.
Lâm Thư cười nói: “Chuyện tốt.”
Gặp Tướng Ngọc Đình, vòng vo chào hỏi rồi mới báo cáo.
Tướng Ngọc Đình bảo họ ngồi xuống, Lâm Thư nhiệt tình rót nước cho họ.
Chu Minh Dũ cười nói: “Lâm chủ nhiệm càng ngày càng khách sáo.”
Lâm Thư cười đáp: “Nhất định phải chu đáo làm cho hai người cảm thấy như ở nhà mà.”
Tướng Ngọc Đình cũng cười và nói chuyện với họ về vụ thu hoạch mùa thu, nhà máy giấy, lò gạch và nhà xay bột trong làng.
“Minh Dũ, Mạc Như, hai người thật giỏi a, đây là phúc khí của các xã viên, tiếp tục cố gắng nha.”
Nói đến cối xay, Lâm Thư cũng rất tò mò, “Thư Ký, đợi có thời gian chúng ta đi xem thử chút nhỉ.”
Tướng Ngọc Đình lúc còn nhỏ đã từng thấy qua, ông ta nói: “Chúng ta nơi này làm một cái xay bột chạy bằng nước thật không dễ dàng, trừ khi nước có quanh năm nếu không thì sẽ làm không được. Tôi lúc còn nhỏ trong thôn có một cái, có lúc một năm nhàn rỗi mấy tháng trời.”