Ở một số nơi, tất cả các loại ngũ cốc nhận được đều được giao nộp không thiếu một hạt nào, và sau đó khẩu phần được trả lại theo dân số. Người ta nói rằng điều này nhằm mục đích chống lại việc che giấu sản xuất, để đội sản xuất không phân phát làm của riêng.
Kết quả là khẩu phần ăn trả về thậm chí không đến nửa cân, chứ chưa nói đến một cân một ngày, một số cán bộ thôn thậm chí có thể tham lam khẩu phần lương thực một cách quá đáng, dẫn đến nạn đói trầm trọng.
Kết quả là xảy ra việc nông dân đã bao vây các nhà kho và văn phòng quản lý ngũ cốc để cướp ngũ cốc.
Sau khi vụ việc xảy ra, nhiều người bị bắn và nhiều người bị nhốt, không ngờ những người này vẫn là bị bắn.
Trương Cấu và mấy người cũng thở dài ngao ngán, chán nản, lại nghĩ đến chính mình khi thông cảm cho người khác.
Trương Thúy Hoa nói: "Chúng ta chưa chết đói, phải biết cảm ơn ai rồi chứ."
Trương Cấu gật đầu, nghiêm túc nói: "Mẹ nói đúng, làng chúng ta may mắn có được Ngũ Đạt Đạt và tiên nữ của hắn, nếu không chúng ta e là cũng không làm tốt được."
Bắt côn trùng và châu chấu là công lao của chiến sĩ thi đua, nhặt bông là công việc của chiến sĩ thi đua, suối do công nhân mô hình đào lên, viên gạch khoai lang do chiến sĩ thi đua dạy, bánh ngô châu chấu hấp cũng được vận động bởi họ, và họ là các nhà máy giấy và các nhà máy lò gạch cũng là do họ làm cả…
Nghĩ theo cách này, thì sự khác biệt giữa làng mình và làng của những người khác đều là do hai người họ làm chủ.
Không cảm ơn họ thì còn cảm ơn ai chứ?
Từ năm ngoái, Mạc Như thường xuyên cho chị ta và chị dâu thứ hai vài viên gạch khoai để gửi về nhà bố mẹ đẻ, cứu sống gia đình bố mẹ chị ta, Trương Cấu đã tin chắc điều này.
Tất nhiên, cũng có kết quả của việc mẹ chồng tôi ngày nào cũng tận dụng mọi thứ triệt để tẩy não hàng ngày.
Vương Kim Thu cũng nghe nhiều người kể rằng may mắn là đại đội tiên phong mở lò gạch sản xuất gạch khoai, nếu không có họ thì nhiều người bị đói sẽ chết đói.
Tất cả đều cảm khái được điều đó là nhờ những viên gạch khoai của đại đội Tiên phong!
Kể từ sau vụ cướp văn phòng quản lý ngũ cốc vào mùa xuân, Chu Minh Dũ quyết định mở rộng quy mô nhà máy lò gạch và nhà máy giấy, đồng thời tuyển công nhân cho các đại đội và xã gần đó.
Thay vì trả tiền công, họ thường xuyên gửi gạch khoai cho họ làm tiền công, và cho họ về quê mỗi tuần một lần, để họ gửi gạch khoai về quê giúp đỡ gia đình.
Một viên gạch khoai lang nặng ba bốn ký, nếu họ lấy về cũng đủ cho gia đình sống trong hai ngày.
Có thể nói viên gạch khoai này thực sự là vũ khí cứu đói.
Không chỉ người dân ở các làng khác, mà các xã viên của đại đội Tiên phong mình cũng được cứu trong mùa đông năm ngoái và mùa xuân năm nay.
Sở dĩ Chu Thành Chí dám hứa với công xã giao hết số lúa mì lên trên chính là dựa vào số gạch khoai mà ông tích trữ.
Mùa đông năm ngoái úng nặng, thu hoạch không được mùa, họ cũng sống sót được nhờ mẻ gạch khoai này. Tất nhiên, cũng có thức ăn mà Mạc Như mang về từ Mạc Gia Câu thêm vào, nhưng người khác không biết mà thôi.
Suy cho cùng, mặc dù khoai lang có thể cứu sống nhưng cứ ăn khoai lang suốt là sẽ bị ợ chua và đau dạ dày. Cũng không phải là chuyện tốt.
Chính vì vậy, hiện nay đại đội Tiên phong đã hình thành thói quen tích trữ gạch khoai hàng năm, không những có thể ngăn chặn nạn đói mà bình thường còn có thể giúp đỡ các xã viên nghèo.
Nhìn Trương Cấu cũng mệt mỏi, Mạc Như nói: "Chị dâu ba, dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu lương thực ăn. Chị trước mắt không cần phải đi để nhường cho những người thực sự cần kiếm tiền đi nhé."
Trương Thúy Hoa cũng đồng ý.
Trương Cấu cũng suy nghĩ về điều đó, đợi khi tất cả mọi người không đói, chị ta sẽ dùng sức lực của mình để kiếm tiền làm của riêng vậy.
Khi Chu Thành Chí biết chuyện này, ông đã nói thẳng và để mọi người học hỏi kinh nghiệm từ những chiến sĩ thi đua. Vì vậy, vào mùa đông và mùa xuân năm sau, khi lương thực thiếu thốn, phụ nữ của đại đội tiên phong không đi làm và nhường cơ hội cho những người ở các làng khác thực sự không có khả năng kiếm thức ăn để ăn.
Những người phụ nữ của Đại đội Tiên phong đã thôi không giúp việc nữa mà cứ xếp hàng mua gạch ngói, ai có tiền thì trực tiếp mua hết gạch ngói lên, chờ năm sau băng tan sẽ sửa sang lại ngói ngôi nhà. Tiền không đủ thì cứ mua ngói trước, lợp ngói trực tiếp lên trên mái nhà.
Dù không muốn nhưng người đi mua ngói cũng đành chịu, mùa xuân người ta tấp nập, tập trung đóng ngói nên vẫn chưa làm đến. Hậu quả là mùa thu lũ, mùa hạ trời có dông vài nơi, có mấy trận sấm sét và mưa to gió lớn, trời bắt đầu mưa dầm thấm dột.
Sau một lần bị tổn hại, thìghi nhớ, lúc này vội vã xếp hàng mua ngói nhân lúc bên ngoài đã ít người vào mua ngói thìtranh thủ.