Kể từ sau khi Mạc Như và Chu Minh Dũ đến thăm mẹ Phó, bởi vì con gái đã dặn dò, mẹ Phó thỉnh thoảng đến thăm Mạc Ưng Tập, mang ít đồ ăn và đồ dùng đến, còn mời cậu ta đến nhà ăn cơm hay chơi gì đó.
Mạc Ưng Tập miệng mồm dẻo quẹo, vừa thông minh, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, cả gia đình mẹ Phó rất thích cậu bé, đi hai ba lần, ngay cả hàng xóm cũng thích.
Đây cũng coi như là bản lĩnh của cậu ta rồi.
Cả hai bàn bạc với nhau, đến huyện rút tiền ngay trong ngày, tiện thể gói ghém vài giỏ thức ăn, trứng gà, nấm và rau tích trữ, mang lên huyện lén đổi ít kim loại quý hoặc đồ cổ loại một.
Việc làm ăn giữa bọn họ với Khâu Lỗi chỉ là mua bán một số nhu yếu phẩm hàng ngày, không thể đổi lấy vật hiếm. Dù sao cô cũng không thể mang cho Khâu Lỗi lương thực tinh và rau, cô chỉ có thể cho trứng, nấm và một số đồ thủ công để giúp người dân trong thôn kiếm thêm chút tiền đổi lấy vật dụng hàng ngày.
Lúc này nông thôn thiếu lương thực, nông dân chịu đói nhiều hơn dân thành phố, ngay cả lương thực thô cũng ít khi đem đến thành phố bán, về cơ bản vẫn giữ nhân công cứu tế cho các lò gạch.
Dọn dẹp xong, cả hai định đưa bọn trẻ đến nhà Trương Thúy Hoa.
Chu Thất Thất lập tức ôm chân của cô: “Mẹ, con cũng đi.”
Chu Tiểu Bát lập tức cũng giương mắt nhìn Mạc Như, cậu bé cũng muốn đi.
Khi chúng nhìn bạn với ánh mắt cầu xin nhẹ nhàng đó thì bạn sẽ không thể nào từ chối được.
Đến chào hỏi Trương Thúy Hoa một tiếng, cả gia đình bốn người đạp xe đến huyện.
Tiểu Bát được cho vào trong không gian, Chu Thất Thất không chịu, cứ đòi ngồi ở phía trước, Chu Minh Dũ lấy áo khoác xanh quấn cô bé lại, chỉ để lộ khuôn mặt ra ngoài.
Trông có vẻ khá sợ hãi.
Chú chó vàng Bát Bát được yêu cầu ở nhà đi tuần.
Đến huyện lị, Mạc Như dắt Chu Thất Thất, Chu Minh Dũ đặt một cái giỏ to trên ghế sau và đi đến xưởng rượu gần đó.
Năm nay không chỉ môi trường kinh tế thoải mái mà môi trường chính trị cũng thoải mái hơn rất nhiều, không còn làm phong trào này giáo dục nọ, nên biểu cảm trên khuôn mặt của người dân thành phố cũng thoải mái hơn rất nhiều, họ không còn lo lắng nữa.
Lúc này, nhân viên trị an dường như cũng ít hơn trước, không còn nhiều người đeo băng tay đỏ thỉnh thoảng chạy đến tịch thu.
Nghe Khâu Lỗi nói, đó là ý của bên trên, thả lỏng đúng cách. Nếu đã có lệnh thì tất nhiên bọn họ không vui, ai lại thích làm những việc mất lòng người khác, suốt ngày mắng chửi tổ tiên tám đời sau lưng.
Có rất nhiều phụ nữ xách giỏ xách bọc, cẩn thận dựa vào tường quan sát và liên tục bán đồ của mình cho người đi đường.
Cơ bản bọn họ mang trứng gà, đổi trứng gà lấy lương thực thô hoặc phiếu mua lương thực của người thành phố về nhà bù vào khẩu phần lương thực.
Mạc Như không tranh giành làm ăn với bọn họ, cô trực tiếp đến khu gia thuộc đông người.
Nhìn thấy có bà cụ đi đến, Mạc Như bỏ tai mũ của Chu Minh Dũ xuống, cô quấn khăn che mặt, cố gắng để không bị nhìn thấy quá rõ.
Mặc dù bà cụ trong thành phố không biết chiến sĩ thi đua này, nhưng nếu bắt gặp thì sẽ nhận ra, ảnh hưởng không tốt.
“Bột mì, mì sợi, mì xào...” Mạc Như lẩm bẩm.
Đừng thấy giọng cô nhỏ, mấy bà cụ lớn tuổi tai thính lắm.
Bọn họ quay đầu lại, một người nhìn vào giao lộ chắn gió, một người khác tiến đến, hỏi vừa nhanh vừa nhỏ giọng: “Thực sự có bột mì ư? Đừng có lừa người khác.”
Năm nay muốn ăn bột mì là chuyện không dễ, có tiền cũng không mua được, có người đến bán nói là bột mì, kết quả là trong mì đen trộn bột thạch cao...
Lòng dạ hiểm độc.
Các bà cụ hỏa nhãn kim tinh lướt nhìn một vòng, thấy hai người ăn mặc không tệ, áo bông của cô vợ là loại hoa nhỏ, thậm chí còn eo nhỏ rất thời thượng và đẹp. Người đàn ông thì khoác chiếc áo quân đội, vóc dáng cao ráo, lưng thẳng tắp, không giống những người ăn không no, lưng gù.
Ái chà, còn dắt theo con gái nhỏ, cũng khá xinh xắn.
Cô bé này trông chừng năm sáu tuổi, cao hơn những đứa trẻ bình thường, vô cùng xinh đẹp, ăn mặc thời trang và xinh xắn, trông xinh hơn những đứa trẻ trong thành phố.
Họ xì xào bàn tán, cả gia đình này chỉ sợ là cán bộ, nói không chừng là người nhà của cán bộ công xã, chuyển đồ từ phòng quản lý lương thực ra bán.
Giờ lại càng tin rằng hai người thực sự có bột mì, nhốn nháo hỏi: “Có bao nhiêu?”
Mạc Như mở một góc nhỏ để bọn họ xem.
Ôi, cả một giỏ to à.
Phát tài rồi.
Tất nhiên là cần bột mì rồi.
Bột mì này trông có vẻ trắng hơn loại bọn họ đến mua ở tiệm lương thực và dầu.
Hơn nữa còn có mùi bột thơm, hoàn toàn không có mùi dầu diesel, vừa nhìn là biết nó được xay ra từ cối xay.
Các bà cụ lập tức nói muốn, người này muốn mười cân, người kia muốn hai mươi cân, ai cũng không thiếu tiền.