Hứ... hu hu la la cũng nghe không rõ, lừa kẻ ngốc sao, mẹ đây chẳng thèm.
Đợi đã, tự làm ư?
Hồng Lí Tử còn có bản lĩnh này, có thể làm ra chiếc radio, bản lĩnh này học ở đâu ra thế?
Học nhân viên kỹ thuật viên mấy hôm trước ư?
Trương Thúy Hoa tỏ vẻ rất nghi ngờ.
Vào đúng lúc này, Tiểu Bát xoay nút, đúng lúc vặn đến đài huyện, nghe thấy đang hát mậu xoang.
Con ngươi của Trương Thúy Hoa sáng rực, bà chen vào, ló đầu như bọn trẻ nhìn chằm chằm cái radio thô sơ kia: “Để mẹ nghe xem.”
Đúng bài bà thích nghe nhất ‘Triệu Mỹ Dung xem đèn’, bà nghe say sưa.
...
Chu Thành Nhân đang ngồi trước bàn ăn ở gian phòng phía nam, nhìn: “Sao vẫn chưa đến?”
Mùa đông, cơm canh cũng nguội cả rồi.
Con trai, con dâu cùng cả nhà đã ngồi quây quần bên nhau đợi Trương Thúy Hoa gọi cả gia đình Út Năm đến ăn cơm, kết quả một người đi chưa về, hai người đi cũng chưa về.
Có chuyện gì thế?
Đinh Lan Anh nói với Nê Đản Nhi: “Nê Đản Nhi, con đi gọi bà ngoại và chú đến ăn cơm.”
Nê Đản Nhi đứng dậy lon ton chạy đi.
Mọi người lại tiếp tục chờ.
Đợi hoài mà vẫn chưa thấy đến...
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có chuyện gì thế?
Chu Thành Nhân suy nghĩ chẳng lẽ đứa bé gọi không đến? Gọi người lớn đến, ông ta nhìn Vương Kim Thu rồi nhìn Đinh Lan Anh.
Trương Cấu bật dậy: “Để con đi cho...”
Mãi một lúc sau, Đinh Lan Anh do dự: “Hay là để con đi xem sao...”
...
Kể từ sau khi Chu Minh Dũ sửa xong chiếc radio tinh thể tự chế này, mùa đông năm nay, các xã viên của đại đội Tiên Phong có thêm trò giải trí, đó là cùng thím hai nghe radio.
Trước đây, các xã viên ít vui chơi giải trí lắm, cùng lắm mùa nông nhàn thì nghe kịch, có những đại đội có gánh hát rong, mùa nông nhàn thì các đại đội hát hí khúc, kiếm được ít lương thực và tiền.
Loại này nói chung là rất thô, trang phục thô, hát cũng thô, hát chỉ cố định ba bốn bài, không có khuôn mẫu.
Chỉ có vài người là say mê lắng nghe.
Tiếc là mùa đông lạnh, ra ngoài đến đại đội khác thấy lạnh cóng.
Chu Thành Chí lại rất bủn xỉn, tuyệt đối sẽ không nỡ bỏ ra lương thực và tiền mời gánh hát rong đến đội diễn hí khúc.
Vậy nên đại đội Tiên Phong càng ít trò giải trí hơn.
Như thường lệ, nếu không phải đi làm thì các cụ thích tụ tập chơi cờ ngũ phúc, trẻ con thì thảy đá hoặc thảy xương, đá cầu hay đánh nhau gì đó, còn phụ nữ thì tụ tập tán dóc.
Nhưng khi đang làm việc thì thực sự cần giải trí.
Khi phụ nữ xay cối, đóng đế, đan giày rơm, đàn ông đan chiếu thì họ trò chuyện không còn thấy mệt mỏi nữa.
Nếu có radio để nghe thì tất nhiên sẽ càng không mệt.
Vậy nên Chu Minh Dũ đã sửa chữa chiếc đài, trong phút chốc nó trở thành nguồn giải trí cho cả thôn, nghe tin tức, nghe cầm thư, bình thư, mậu xoang, kịch hoàng mai, kinh kịch... Trương Thúy Hoa trực tiếp nắm trong tay công tắc giải trí của cả thôn, trở thành nữ tư lệnh giải trí của cả thôn.
Tất nhiên, nó không mở suốt cả ngày, thứ này phải sử dụng pin.
Pin thì tốn tiền mua, cho dù đội có pin thì bà cũng không nỡ nghe hoài.
Sau đó, Mạc Như nói với bà rằng cứ nghe tùy thích, radio không mua được nhưng linh kiện này thì mua được, cô bảo anh Út Năm làm thêm vài cái dự trữ.
Mặc kệ anh có thể hay không, cứ nói như thế trước đã.
Nghe thấy có chuyện tốt như thế, Trương Thúy Hoa mới mở ra nghe, cái gì mà đại sự quốc gia, hội họp, giao khoán đất nông nghiệp, chính sách khoán sản phẩm, thứ gì bà cũng biết.
Thím hai bỗng nhiên trở thành nhân vật hàng đầu, cho dù có chuyện gì hay không mọi người đều thích đến hỏi bà: “Thím hai, gần đây có chính sách gì mới không?”
Khỏi phải nói là hứng thú lắm.
Khi Mạc Ưng Tập về nhà trong kỳ nghỉ đông, nhìn thấy chiếc radio tinh thể này lập tức có hứng thú, cậu ta kéo Chu Minh Dũ nghiên cứu tận mấy ngày, cậu ta nói Chu Minh Dũ giải thích rõ ràng nguyên lý, hơn nữa còn lấy ra cuốn sách vật lý mình tự mang về để đối chiếu, thực sự đúng là giáo dục thông qua giải trí.
Chu Minh Dũ rất kinh ngạc: “Em út, sao em mới học lớp 6 đã biết thứ này rồi?”
Theo như tiến trình của sách giáo khoa, cậu ta hoàn toàn không thể học được những thứ này.
Mạc Ưng Tập nhìn anh: “Anh rể, vậy là anh chưa từng đi học rồi, theo lý thì không bằng em, nhưng cái gì anh cũng biết.”
Chu Minh Dũ không hoang mang, anh cũng sớm đã nghĩ đến đáp án cho cậu hỏi này rồi: “Tất nhiên là anh không bằng em rồi, cái gì em cũng biết, anh cũng chỉ hứng thứ với mấy thứ này thôi.”
Cũng may lúc Mạc Ưng Tập học tiểu học, Chu Minh Dũ dạy cậu ta học toán, Mạc Như cũng chỉ đưa ra ý kiến về một số phương pháp học tập. Hơn nữa, hai người cũng rất thích đọc sách, Phó Trân và Khâu Lỗi thường giúp mua sách từ thành phố, họ cho những người thích đọc sách là được rồi/