Bà không nhịn được lẩm bẩm với ông nhà: “Tôi từng hỏi Hồng Lí Tử rằng tiền tệ chính là tiền, tiền đều chảy về nông thôn chúng ta rồi ư? Cũng chỉ đại đội chúng ta có điều kiện tốt, có những đại đội làm việc cực nhọc cả ngày cũng chỉ có một hào, một tháng thì được mấy đồng? Sao lại đến nông thôn chúng ta rồi? Nói lung tung cũng không áy náy, cán bộ lớn bao nhiêu...”
Lời nói của bà khiến cho Chu Thành Nhân cười ha ha: “Người ta là cán bộ lớn như thế cũng không đến nông thôn ăn vỏ cây, thân cây bắp, làm gì biết chi tiết như thế.”
Trương Thúy Hoa bĩu môi: “Vậy nên mới nói Mao chủ tịch nói rất hay, bảo bọn họ đến cắm điểm cũng biết gian khó của chân bùn chúng ta rồi.”
Dù gì bà cũng chưa từng đi học, hơn nữa radio cũng không rõ ràng, nghe không liên tục, cùng lắm chỉ là nghe nào nhiệt mà thôi.
Còn về chính sách có tốt không, người ta nói có đúng không, bà cũng chỉ biết phán đoán dựa trên nhu cầu và cảm nhận của mình, tất nhiên sẽ không quan tâm có hợp lý hay không.
Nhưng có một điểm bà nghe không hiểu, đó là sau này phân chia lương thực không thể chỉ phân chia theo số người, mà còn phải xem xét thêm thu nhập lao động.
“Nhưng đại đội chúng ta vẫn luôn phân chia theo khẩu phần lương thực cơ bản và điểm công tác lao động.”
Không ngờ đội trưởng rất có suy nghĩ, vẫn luôn đi đâu. Nói như thế thì chẳng phải đội trưởng vẫn có tư cách làm cán bộ lớn sao?
Nghe vợ lẩm bẩm, Chu Thành Nhân quay lại nói với Chu Thành Chí: “Khen anh đấy, nói anh có tầm nhìn, đuổi kịp cán bộ trung ương rồi.”
Chu Thành Chí vuốt hàm râu thưa thớt của mình rồi đắc ý: “Tôi đã nói là kiên quyết không bao giờ được nuôi kẻ lười biếng, cho dù là chủ nghĩa cộng sản thì cũng phải làm bao nhiêu việc, ăn bấy nhiêu cơm.”
Một tháng sau, công xã tiếp tục ra chỉ thị mới, giao thêm đất cho các xã viên, yêu cầu các xã viên mở rộng quy mô chăn nuôi gà, vịt, lợn. Có thể đến chợ để giao dịch, tiếp tục mở rộng giao khoán tới hộ, phân phối giao khoán đất nông nghiệp…
Trương Thúy Hoa nghe không hiểu những điều này nên nói lại với Chu Minh Dũ và Mạc Như, cả hai vừa nghe đã hiểu rồi.
Chu Minh Dũ cho rằng đây là ảo giác trước khi gông xiềng, nới lỏng trói buộc một chút rồi sẽ căng chặt hơn, nhất định không thể khinh suất.
Anh nhắc nhở Chu Thành Chí chẳng những không được khinh suất, mà càng phải thận trọng hơn, đương nhiên cũng không thể không lợi dụn chính sách tốt như vậy, chỉ cần đổi bao bì là được.
Lúc này, Mạc Như cũng sử dụng một bộ radio thật.
Phó Trân đã nhờ anh trai cô ấy từ lâu, lần này đến tỉnh lị họp, vừa khéo nhận được vài phiếu công nghiệp nên đến cửa hàng bách hóa mua một cái, rồi nhờ người mang đến cho Phó Trân, Phó Trân nhân dịp cuối tuần nghỉ ngơi đến chơi với Mạc Như tiện thể mang đến cho cô.
Đây là chiếc radio đèn điện tử 601-1 nhãn hiệu Panda sản xuất tại Nam Kinh, tổng cộng có giá một trăm mười hai tệ, thời điểm này có thể nói là khá đắt.
Có biên lai, cô cũng không sợ Phó Trân giúp cô ứng trước tiền, cô đưa hết cho Phó Trân, đến lúc đó cô mang cho anh cả Phó. Người ta sống ở thành phố, tiền cũng là ‘đèn nhà ai nấy sáng’, tất nhiên là không có dư.
Tuy rằng vài năm nữa giá cả radio sẽ ngày càng rẻ, có thể mua với giá khoảng bốn mươi tệ, nhưng Mạc Như nghĩ nếu mua sớm thì dùng sớm, cũng có lợi.
Dù sao cũng dựa vào ông trời, hiện tại cô không thiếu tiền.
Mua radio về, cô còn muốn đổi với Trương Thúy Hoa để bà nghe cái mới. Trương Thúy Hoa cũng không phải loại tham lam vô độ, bà nghĩ Hồng Lí Tử sửa cái này dùng rất tốt, dù sao bà chỉ cần nghe vang là được, còn nghe gì không quan trọng, không trông mong hàng tốt giá cao.
“Con nghe cái mới mua đi, con và Út Năm nghe nhiều thêm cũng tốt.”
Cô cũng sợ dân làng chen chúc vào nhà Mạc Như nghe đài làm phiền Đại tiên nên đã dặn Chu Thành Chí đặt chiếc radio tinh thể ở đội, để mọi người nghe sau giờ làm việc buổi tối, giải tỏa cảm giác thèm ăn.
Buổi tối làm việc xong, nhanh chóng ăn cơm rồi đến địa điểm tập hợp, đúng lúc có thể nghe tiếp sóng tin tức.
Nghe xong tiếp xong tin tức có thể nghe nhạc, nghe kịch gì đó, sau đó chín giờ có thể về nhà ngủ.
Ngày tháng này dường như càng có ý nghĩa hơn.
Khi Phiên họp toàn thể lần thứ mười của Ban Chấp hành Trung ương khóa tám được tổ chức vào tháng chín, Mạc Như và Chu Minh Dũ nghe đài có cảm giác không giống với Trương Thúy Hoa. Trương Thúy Hoa chủ là nghe náo nhiệt, bà vẫn chưa thể diễn giải chính sách.
Tại cuộc họp lần này đưa ra ba lời phê bình rất rõ ràng, đó là phê bình “hắc ám phong”, “đơn can phong” và “phiên án phong”.
Họ suy nghĩ rằng đây là sự bác bỏ một số tuyên bố trong hội nghị bảy ngàn người, điều đó cũng có nghĩa là năm sau sẽ không dễ dàng, họ sẽ bắt đầu siết chặt hơn.