Anh ta đuổi theo: “Đội trưởng Tiền, tôi muốn nói với ông vài câu.”
Đội trưởng Tiền xua tay, sai người đưa Mạc Thụ Nhân và Tống Triệu Tường đi trước.
Tống Triệu Tường không cam tâm quay đầu nhìn, hét to: “Đội trưởng Tiền, ông đừng để những lời mật ngọt chết ruồi của phần tử xấu địa chủ kia làm tê liệt đấy.”
Đội trưởng Tiền sầm mặt, lạnh lùng nói: “Dẫn hết đi.”
Mấy tên binh sĩ áp giải Tống Triệu Tường đi cùng.
Đợi bọn họ đi khỏi, đội trưởng Tiền quay đầu lại nhìn Mạc Ưng Kỳ, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị bản thân không ý thức được đã giãn ra nhiều.
Người thanh niên trước mặt dù đã trải qua bao nhiêu khổ cực nhưng vẫn là một thanh niên sạch sẽ đẹp trai, dáng người cao ráo, khôi ngô, tính tình điềm đạm, ngoại trừ hơi gầy ra thì có nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Thực ra những người này có chuyện gì, đội trưởng Tiền hiểu rất rõ, cho dù bên trên nói cái gì mà đấu tranh giai cấp, lòng người đều làm bằng thịt, ông ta cũng có mắt nhìn, tiếp xúc thấy như thế nào thì bản thân ông ta có quyền phát biểu nhất.
Những người đến đây có rất nhiều thanh niên, nếu không phải là xuất thân không tốt thì các cán bộ nông trường thực sự cũng muốn gả con gái của mình cho bọn họ.
Đáng tiếc là xuất thân không tốt quyết định tất cả mọi thứ.
Tuy nhiên, chàng trai trẻ Mạc Ưng Kỳ này lại thu hút sự chú ý của nhiều cô gái bởi vẻ ngoài đẹp trai và tình cách điềm đạm của mình, có rất nhiều người muốn được gả cho anh ta. Bọn họ đều cảm thấy Mạc Thụ Nhân là một phú nông, nhưng Mạc Ưng Kỳ vẫn chưa lập gia đình, không có gia nghiệp, cùng lắm chỉ là con cháu phú nông, không nên bị liên lụy. Nếu thật sự phân chia thành phần thì cùng lắm anh ta chỉ là một trung nông, thậm chí là trung nông lớp dưới, cho nên bọn họ cảm thấy thân phận của anh ta không phải là trở ngại để kết hôn với anh ta.
Tiền Cao Lương, con gái của đội trưởng Tiền rất thích Mạc Ưng Kỳ, dùng câu nói của ông ta rằng có con gái trong nhà như quả bom nổ chậm. Ban đầu ông ta còn tưởng là Mạc Ưng Kỳ cố ý dụ dỗ con gái mình bằng những lời đường mật, sau đó bí mật điều tra và theo dõi thì thực sự không phải như vậy.
Mạc Ưng Kỳ lúc đầu không trả lời Tiền Cao Lương, thậm chí còn có ý tránh né, đều là con gái ông ta yêu đơn phương.
Thông qua cuộc điều tra, ông ta bắt đầu tìm hiểu rất nhiều về Mạc Ưng Kỳ, bất giác ông ta cảm thấy chàng trai này không tệ, nên không còn hạn chế con gái mình lại gần Mạc Ưng Kỳ nữa.
Chỉ là các cô gái nhìn thấy một chàng trai đẹp trai thì đầu óc mê muội cho dù sau này có gặp phải tình huống gì đi chăng nữa, nhưng ông ta lại không như thế, ông ta tỉnh táo lắm. Mặc dù thân phận của Mạc Ưng Kỳ không ảnh hưởng đến hôn nhân và công việc của ông ta, nhưng nó ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của con cháu mình.
Sau khi kết hôn, các con của Mạc Ưng Kỳ cho dù là đi học hay đi làm khi tham gia thẩm tra đều được lật lại ba đời trước, ông nội là phú nông, ông cố là địa chủ, đến lúc đó làm cán bộ, tăng lương, học đại học, quyền lợi không đến lượt mình.
Tất nhiên vẫn có cách, đó là ông ta và bậc cha chú kiên quyết, phân chia ranh giới rạch ròi.
Sau khi vạch rõ ranh giới, anh ta sẽ lấy con gái của ông ta, đến lúc đó coi như người một nhà, ông ta có thể giúp đỡ anh ta xác định lại thành phần bần nông. Chỉ cần anh ta tích cực cố gắng, có thành phần trong nhà chống đỡ, con cái sẽ không bị liên lụy, đi học hay làm việc đều giống như nhanh thành phần tốt khác.
Điều tức giận nhất là ông ta đã hạ quyết tâm từ trước, không so đo tính toán thành phần, mập mờ nhắc nhở một lần, nhưng anh ta vẫn không đồng ý. Do đó, đội trưởng Tiền rất buồn rầu, rõ ràng là con gái mình có xuất thân tốt thích cháu trai địa chủ, sao lại làm như ông ta muốn ép buộc anh ta lấy con gái của mình?
Điều này khiến đội trưởng Tiền giận dữ, có rất nhiều người muốn kết thông gia với ông ta, cũng có những người có xuất thân tốt, làm gì có chuyện như thế này.
Chà, vì con gái rượu của mình, thực sự tan nát cõi lòng, mất hết cả mặt.
Lúc này, ông ta đang gọi chính mình, sợ là bảo ông ta chiếu cố đến Mạc Thụ Nhân. Đã không làm con rể, lại còn mặt dày đến đề cập yêu cầu với ông ta sao? Mẹ nó, bản thân cũng thấp hèn quá, còn thực sự đồng ý bí mật chiếu cố Mạc Thụ Nhân, thực sự bị mê hoặc bởi lời mật ngọt của địa chủ và phú nông, có lẽ nên tự mình phê bình.
Nghĩ đến đây, đội trưởng Tiền trừng mắt nhìn Mạc Ưng Kỳ, tức giận nói: “Làm gì đấy?”
Trên khuôn mặt Mạc Ưng Kỳ không có biểu cảm gì, nhưng khóe môi mím lại tỏ ý anh ta đã dùng hết sức lực để đưa ra quyết định khó khăn nhất: “Đội trưởng... Tôi muốn vạch rõ ranh giới với Mạc Thụ Nhân.”