Trước kia chỉ cần tố giác vu cáo thì người đó sẽ gặp xui xẻo.
Ông ta chưa từng nghĩ lại thay đổi tác phong như thế.
“Tôi không phục, tôi phải kiện, điều tôi tố giác là sự thật.” Tống Triệu Tường còn định vùng vẫy.
Ngay sau đó một cái “bốp”, đội trưởng Tiền tát miệng ông ta một cái: “Nhốt lại, còn dám nói năng lung tung nữa sẽ nhét phân ngựa.”
Nói xong, ông ta đi khỏi.
Tống Triệu Tường như bị sấm sét giữa trời quang.
...
Đội trưởng Tiền lại trò chuyện một lúc với Mạc Thụ Nhân, sau đó muốn lật con át chủ bài, nói với ông ta chuyện Mạc Ưng Kỳ muốn vạch rõ ranh giới.
Ông ta tin rằng Mạc Thụ Nhân nhất định sẽ đồng ý, chẳng những không tức giận mà ngược lại sẽcảm kích mình đã kéo Mạc Ưng Kỳ ra khỏi đầm lầy.
Ông ta định mở lời thì bên ngoài có tiểu đội trưởng đến báo: “Đội trưởng, đại đội trưởng bảo dẫn Mạc Thụ Nhân lập tức đi đến.”
Đội trưởng Tiền ngạc nhiên: “Có chuyện gì thế?”
Tiểu đội trưởng cũng không biết.
Đội trưởng Tiền đành phải dẫn người đích thân đưa Mạc Thụ Nhân đến, trên đường lặng lẽ dặn dò ông ta: “Hỏi gì thì nói nấy, đừng sợ.”
Mạc Thụ Nhân gật đầu, cảm kích nói: “Đội trưởng Tiền, đại ân không thể biểu đạt thành lời, tôi hiểu rồi.”
Đội trưởng Tiền đưa Mạc Thụ Nhân vào văn phong, vào phòng nhìn quanh, thấy trong phòng ngoài Hậu Vĩnh ra, còn có một nam một nữ rất trẻ, lạ lẫm, ai cũng đẹp.
Mạc Thụ Nhân cứ cúi đầu, không nói chuyện không lên tiếng, lặng lẽ đứng ở một bên.
Hậu Vĩnh gật đầu, nói vài câu với đội trưởng Tiền, cười nói: “Được rồi, ở đây không còn chuyện gì nữa, đội trưởng Tiền làm việc của mình đi.”
Đội trưởng Tiền do dự một lúc, cười nói: “Đại đội trưởng, Mạc Thụ Nhân có phải lại phạm tội...”
Ông ta không hỏi rõ ràng vì tin rằng đại đội trưởng sẽ hiểu.
Hậu Vĩnh xua tay: “Không sao, ông đi đi.”
Đội trưởng Tiền thấy thái độ của Hậu Vĩnh, không giống như muốn lấy Mạc Thụ Nhân khai đao làm bè nên cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ về Mạc Thụ Nhân: “Đại đội trưởng hỏi gì thì trả lời nấy.”
Mạc Thụ Nhân khom mình: “Vâng.”
Đợi đội trưởng Tiền đi khỏi, Hậu Vĩnh cười nói: “Chú Mạc ngồi đi.”
Mạc Thụ Nhân giật mình, đây là đãi ngộ gì thế? Còn cho ngồi ư? Chẳng lẽ trong nhà giam thời cổ đại ăn bữa cơm chặt đầu rồi mới lên đường?
Đừng trách sao ông ta thấy sợ hãi, kể từ sau khi bị bắt, ông ta chỉ bị đánh và chịu đói, không dám ngồi trước dân và cán bộ, chỉ có thể cúi đầu khon lưng đứng đó, chứ đừng nói là trước mặt cán bộ quân đội trong nông trường.
Nhóm người đến đầu tiên, có rất nhiều người đã... Ông ta có thể sống đến hiện tại, đó là nhờ được mọi người chiếu cố.
Mạc Như và Chu Minh Dũ đến trước mặt dìu ông ta: “Bác cả ngồi đi.”
Bác cả ư?
Mạc Thụ Nhân không kìm được, khẽ ngẩng đầu nhìn bọn họ. Mắt trái của ông ta nhìn không rõ, phải nhìn một con mắt rồi quay đầu nhìn con mắt còn lại.
Không quen biết chàng trai này, còn con bé này trông quen quen...
Cho dù có thấy quen thì ông ta cũng không dám nghĩ gì về Sỏa Ni, nghi ngờ nhìn hai người họ: “Hai người là?”
Mạc Như nhìn khuôn mặt khắc khổ của ông ta, cô bất chợt nắm lấy cánh tay gầy guộc của ông ta, chua xót: “Bác cả, cháu đây, Sỏa Ni đây, cháu khỏe rồi, không còn ngốc nữa.”
Cô chỉ vào đầu của mình: “Tỉnh táo lắm.”
Đôi mắt Mạc Thụ Nhân chợt sáng rực: “Thật ư? Tốt quá rồi. ba mẹ cháu coi nhưđã giải quyết xong một mối lo rồi.
Ông ta không chủ động nói gì, cũng không ôn lại chuyện cũ, sợ mình sẽ nói sai làm liên lụy đến bọn trẻ.
Hậu Vĩnh ở bên kia thấy bọn họ đang ôn lại chuyện cũ nên nói ra ngoài hút điếu thuốc nhường không gian lại cho bọn họ, nhưng anh ta cũng sai lính ở cửa nghe lén, đây cũng là quy định.
Mạc Như kể ngắn gọn tình hình của mình và người nhà.
Nghe nói hiện tại em hai là bác sĩ thú y, cháu trai cả làm lính, cháu trai hai ở nhà, cháu trai ba đọc sách, Mạc Như cũng đã lấy Chu Minh Dũ hiện đã có hai con, ông ta vui mừng chảy nước mắt.
“Tốt, tốt lắm, đều là ân đức của Đảng và chính phủ, con cái phải đi theo Đảng và chính phủ.”
Mạc Như hỏi thăm sức khỏe anh cả.
Mạc Thụ Nhân nói: “Khỏe, khỏe lắm.”
Hậu Vĩnh ở bên ngoài hút xong điếu thuốc, ra ngoài đi dạo, gọi lính: “Đi gọi Mạc Ưng Kỳ đến đây.”
Tên linh kia nhanh chóng chạy đi tìm đội trưởng Tiền.
Đội trưởng Tiền buồn phiền trong lòng, đến giờ mới hỏi thì người lính nói với ông ta rằng đó là cháu gái của Mạc Thụ Nhân dẫn theo chồng đến thăm họ hàng, chứ không phải người đại đội trưởng muốn thẩm vấn.
Đây cũng không phải là chuyện bí mật gì nên Hậu Vĩnh tất nhiên sẽ không giấu giếm người khác.
Đội trưởng Tiền tổng hợp thông tin và cảm nhận được rằng Mạc Thụ Nhân khổ tận cam lai.
Nếu là như thế thì... con rể của mình, coi như xong đời rồi.
Ông ta đi tìm Mạc Ưng Kỳ, nói với anh ta là đại đội trưởng tìm, suy nghĩ giây lát, vẫn là phải nói rõ đầu đuôi với Mạc Ưng Kỳ, chúc mừng người nhà đến thăm.