Bọn họ biết Hậu Vĩnh đang dành không gian riêng cho bọn họ, nhờ bọn họ đi giúp sắp xếp, tất nhiên rất là cảm kích.
Mạc Như và Chu Minh Dũ đưa bác cả và anh cả đến chỗ ở mới.
Căn phòng này bên ngoài là nhà bếp, phòng ăn, phòng khác, bên trong là phòng ngủ. Căn nhà tất nhiên không lớn lắm, tổng cộng khoảng hai mươi mấy mét vuông.
Chu Minh Dũ đi theo Mạc Ưng Kỳ chuyển chăn đệm của bọn họ đến, Mạc Như ở trong phòng giúp dọn dẹp vệ sinh.
Cô lặng lẽ sử dụng sức mạnh của không gian để thu côn trùng, bụi bặm, thậm chí là hơi ẩm từ các ngóc ngách, ngoài ra cô còn chặn cả lỗ chuột.
Đợi hai người mang hành lý quay về, Mạc Như phát hiện tất cả vật phẩm của hai người họ không đựng hết trong chiếc giỏ đan bằng mây.
Mạc Thụ Nhân có một cái chăn bông bị rách, còn Mạc Ưng Kỳ thì không nên anh ta đưa cho ba mình, còn mình thì dùng chung với người khác.
Ngoài ra, còn có vài bộ quần áo rách rưới của hai người cũng phải chắp vá tới lui, lúc này cũng chưa vá xong.
Sau đó là hai cái bát bị vỡ, hai đôi đũa, một hộp canh bị vỡ, không còn gì khác nữa.
Mạc Như nhìn thấy chua xót, cô định ngày mai đi mua ít vật dụng hàng ngày đến, rồi mua thêm hai cái chăn đệm.
Đang bận làm việc, Hậu Vĩnh sai lính mang đồ đến, một chiếc bàn nhỏ, hai chiếc ghế, một xe than đá, một bộ chăn đệm quân dụng mới, ngoài ra còn có vài cái bát đĩa, dùng tạm cũng sống qua ngày được.
Đợi sau khi hai tên lính kia đi khỏi, Mạc Thụ Nhân không dám tin, hoảng hốt: “Thực sự là phá lệ rồi, không hợp quy tắc chút nào.”
Chu Minh Dũ nhẹ nhàng nói: “Bác cả, anh cả, hai người đừng quan tâm chuyện khác, mặc kệ người khác, chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được. Cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần đi theo Mao chủ tịch.”
Cả hai đi đến văn phòng, nơi tiếp xúc nhiều với các tài liệu và chương trình phát sóng nên chắc chắn sẽ nghe được một số tin tức.
Mạc Thụ Nhân gật đầu: “Bác cả yên tâm rồi, các cháu đừng đến đây nữa, đi một chuyến là đủ rồi.”
Mạc Như cười nói: “Bác cả, làm gì đủ cơ chứ, tất nhiên phải đến thường xuyên rồi, sau này cháu sẽ viết thư cho hai người nửa tháng một lần. Nếu hai người không tiện thì không cần trả lời thư, bọn cháu sẽ hỏi thăm đội trưởng.”
Mạc Thụ Nhân liên tục gật đầu, có thế nào cũng không ngờ, hy vọng của cả nhà lại ở trên người Sỏa Ni, có thế nào cũng không ngờ Sỏa Ni lại có thể cùng chồng cứu cả gia đình thoát khỏi bể khổ.
Có nằm mơ cũng không ngờ, trước đây có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mạc Như nhìn áo quần của bác cả và anh cả đã cũ kỹ rồi, cô lấy ra áo choàng và quần của Chu Minh Dũ từ trong không gian cho bọn họ mặc, đều là vải lao động, rất chắc và bền.
Cô chỉ nói đó là vải thứ phẩm mua trên đường đến thành phố, rồi vội vàng may nó.
Mạc Thụ Nhân không chịu lấy: “Trong nhà trữ phiếu mua vải cũng không dễ dàng, chúng tôi cũng đã quen rồi, không ai cười nhạo cả.”
Vốn dĩ bọn họ đến đây để cải tạo lao động, mặc áo quần cũ rách cũng là chuyện bình thường, không có ai chê cười, nhưng ở trong thôn thì khác, nếu như có người mặc đồ cũ rách thì sẽ bị người khác chỉ trỏ chửi nghèo, ông ta không muốn cháu rể của mình chịu tội.
Chu Minh Dũ nói: “Bác cả, không có chuyện đó đâu, Sỏa Ni làm chiến sĩ thi đua được thưởng rất nhiều phiếu mua vải, đủ dùng.”
Sau nhiều lần khuyên giải, Mạc Thụ Nhân mới rơm rớm nước mắt đồng ý, chỉ là ông ta không nỡ mặc, muốn để dành cho Mạc Ưng Kỳ.
Vóc dáng cao to, mặc chiếc quần bông cũ để lộ nửa khúc chân thì làm sao mà làm được.
Ngay sau đó, cả đội cải tạo lao động đều biết chuyện hai cha con Mạc Thụ Nhân, cháu gái chiến sĩ thi đua đến thăm, đổi công việc, chuyển chỗ ở, đây là chuyện không gì tốt bằng.
Tống Triệu Tường biết được, không kìm được nhảy dựng lên mắng chửi: “Quá đen tối rồi, quá thối nát rồi. Đây là cuộc trao đổi giữa quyền lực và tiền, đây chính là hối lộ, không ngờ lại sửa lại án xử sai đối với phản cách mạng...”
Kết quả, nhảy dựng chưa đến mười phút lại bị đội trưởng Tiền ra lệnh trực tiếp nhốt bảy ngày.
...
Chiều tối, Mạc Như và Chu Minh Dũ không ăn cơm cùng bọn họ, mà cùng Hậu Vĩnh về nhà ăn.
Trước khi ăn cơm, cả hai nói đi mua ít đồ, tất nhiên lại mua rất nhiều quà cáp tặng cho Hậu Vĩnh, còn mua một ít cho hai cha con Mạc Thụ Nhân.
Cô còn cùng Chu Minh Dũ lên phố hỏi thăm, nói muốn mua áo bông và quần bông cũ.
Những người ở đây trong nông trường được coi là công nhân nông nghiệp của đất nước và nhận lương hàng tháng, giàu có hơn nhiều so với các xã viên trong thôn.
Bọn họ thực sư mua được áo bông cũ, dù nó rất cũ ký nhưng so với bộ đồ Mạc Thụ Nhân và Mạc Ưng Kỳ đang mặc trên người thì tốt hơn nhiều.
Tổng cộng đã tiêu tốn một đồng năm hào.