Đây là cá đấy.
Đã bao nhiêu ngày người dân không được ăn cá rồi.
Mạc Như mừng khấp khởi khi nhìn thấy vẻ mặt của mẹ chồng, chắc là không tức giận.
Cô đi xới cơm, Chu Thất Thất ở trong phòng đã tỉnh giấc rồi: “Bà ngoại mau đến nghe radio này.”
Trương Thúy Hoa lập tức chạy vào phòng, vui mừng nói: “Cục cưng dậy sớm thế à?”
Chu Thất Thất lăn lông lốc bò dậy, gọi Trương Thúy Hoa lên giường đất nghe radio, trong khi cô bé nhanh nhẹn mặc đồ.
Út Bát ở bên cạnh ngủ rất say, rất ngon giấc.
Trương Thúy Hoa cười nói: “Mẹ về rồi, giờ có thể ngủ ngon giấc rồi.” Chắc là có thể ngủ đến chín giờ.
Bật radio, dò hồi lâu vẫn không có chương trình, cuối cùng cũng vặn đến bản tin buổi sáng.
Sau khi Mạc Như và Chu Minh Dũ đánh răng rửa mặt xong, cả hai thu dọn bữa sáng bưng lên trên bàn rồi cùng Trương Thúy Hoa ăn cơm.
“Mẹ, út Bát vẫn còn đang ngủ, chúng ta không đến đó ăn, con đã nấu cháo luộc trứng gà, mẹ cũng ở đây ăn đi.”
Mạc Như thích ăn cháo gạo kê, ngoài ra thì có cháo bắp, mì cao lương cũng chính là ăn bánh ngô hấp, cô cũng biết luộc khoai lang ăn, phải nói là khoang lang khô, cô thực sự không thích ăn bột khoai lang cho lắm, tất nhiên bánh rán bột khoai lang rất ngon. Chỉ là bánh rán không tiện tráng, trong một năm cũng chỉ ăn vài lần mà thôi.
Chắc chắn là cô ăn ngon hơn người khác, nhưng Trương Thúy Hoa không thấy có gì bất thường.
Con dâu Đại tiên ăn ngon là điều đương nhiên.
Bà còn cho rằng bàn ăn này không có bánh cuốn mì, trong lòng có hơi tiếc nuối, bà suy nghĩ năm tới nếu được phân chia lúa mì thì cho Mạc Như một nửa, để cô ngày nào cũng được ăn ít mì.
Tất nhiên là Mạc Như có mì, muốn ăn thứ gì cũng có thể ăn, nhưng không thể cứ ăn hoài, để tránh người khác nghi ngờ.
Mặc dù Trương Thúy Hoa cũng ăn một bát cháo gạo kê, nhưng không chịu ăn trứng gà: “Mùa đông mẹ cũng không ra đồng, ăn trứng gà gì chứ, để cho cục cưng lớn nhỏ ăn đi.”
Bà xoa đầu Chu Thất Thất: “Nhìn cục cưng của bà ốm đi rồi.”
Mạc Như nhìn Chu Thất Thất, rồi nhìn Chu Minh Dũ, đứa con gái mũm mĩm này còn nặng hơn cả Lan Tử Nhi, gầy chỗ nào đâu?
Chu Thất Thất không khách sáo, cô bé ăn hai quả trứng gà, ăn hai bát cháo kê, xoa cái bụng nhỏ bé: “Bà ngoại, bà nói xem thịt Đường Tăng có vị gì thế ạ?”
Được đấy, còn nhớ cả chuyện này.
Chu Minh Dũ cười nói: “Mẹ, hai hôm nay cả hai định ăn thịt Đường Tăng à?”
Trương Thúy Hoa cũng bật cười: “Mẹ nghe Tây Du Ký đó.”
Chu Thất Thất: “Tại sao không có Hồ lô biến, truyền kỳ Tế Công, cô bé quàng khăn đỏ?”
Đây đều là những chuyện Mạc Như và Chu Minh Dũ đã kể, tất nhiên là không có trong radio. Nhưng cô bé cho rằng chỉ cần là những câu chuyện ba mẹ từng kể thì trong radio cũng có mới đúng.
Hay là ba mẹ nghe được ở đâu? Ông bà ngoại lại không biết kể chuyện.
Trương Thúy Hoa đương nhiên không biết là thời đại này vẫn chưa có Hồ lô biến và truyền kỳ Tế Công, nói: “Chắc chắc là trong đài không có ai kể, đợi sau này không chừng là có rồi.”
Chu Thất Thất: “Sao hay như thế mà không có ai kể ạ? Bà ngoại, hay là chúng ta viết thư cho trạm phát thanh, nhờ họ kể cho chúng ta nghe.”
Đừng thấy Chu Thất Thất nhỏ tuổi, hiện tại biết đọc chữ chưa đến ba ngàn thì cũng là hai ngàn, chữ biết viết không đến một ngàn thì cũng khoảng tám trăm chữ rồi.
Mạc Như và Chu Minh Dũ có cơ hội mua sách, nay trong nhà có một tủ sách, bên trong toàn là sách. Trong đó còn có rất nhiều tranh liên hoàn, câu chuyện đồng thoại, hiện tại Chu Thất Thất thích nhất là mấy cuốn này, cầm một cuốn sách là cô bé có thể đọc từ đầu đến cuối.
Thực ra cả hai người cũng không có ý dạu cô biết chữ, nhưng đọc qua hai lần là cô bé đã ghi nhớ rồi.
Mỗi lần Mạc Như vẽ tranh, Chu Thất Thất đều có thể viết ra một bài xem tranh trò chuyện. Khi Mạc Như viết nhật ký, Chu Thất Thất cũng có thể ghi chú ở phía sau.
Còn về Chu Tiểu Bát, hiện tại cũng có thể lấy một cuốn sách ra vẻ đang đọc.
Đợi ăn xong bữa sáng, Chu Minh Dũ đến xưởng giấy, Mạc Như thu dọn trại nuôi Hiện tại gà, vịt, ngỗng, heo đều nuôi cùng trong một cái sân to.
Đợi ba mẹ đi khỏi, Chu Thất Thất lấy ra giấy bút từ trong tủ áo quần: “Bà ngoại, chúng ta viết thư đi.”
Trương Thúy Hoa cũng không thấy cô bé đang dày vò mình, ngược lại bà còn rất phối hợp, còn giúp đưa ra chủ ý phải nói thế nào người ta mới thích nghe.
Một người già một trẻ em vừa viết vừa bàn bạc với nhau, viết có đẹp cũng chẳng muốn quan tâm. Trương Thúy Hoa cho rằng chữ của cục cưng mình là đẹp nhất: “Viết đẹp hơn anh trai và chị gái của cháu rồi.”
Nê Đản Nhi phù hợp quy củ, Cúc Hoa như cua bò, Kha Lạp Nhi là vai mặt hoa.