Chu Thất Thất nộp bài thi sớm nhất, thầy giáo chấm bài trên lớp, cả môn ngữ văn và toán đều đạt một trăm điểm.
“Bạn học Chu Tịch làm bài rất tốt, nhưng sau này viết sai thì phải dùng tẩy xóa sạch rồi viết lại.”
Ngụy Kim Sinh chỉ vào tập của cô bé, có ba chỗ viết sai, không xóa mà gạch thẳng một đường rồi viết sang bên cạnh.
Anh ta cũng thấy rằng đứa bé này đôi khi rất siêng năng, nhưng đôi khi lại rất lười biếng, đây tuyệt đối là lười dùng tẩy xóa rồi.
Chu Thất Thất nghĩ cục tẩy khó dùng, càng tẩy càng đen, có tẩy thế nào cũng không sạch, cần gì phải tốn sức như thế? Hơn nữa, tẩy đen òm, thà không tẩy còn hơn, dơ quá.
Cả lớp có hai mươi hai học sinh, Chu Thất Thất mới đến, chỉ mới đến lớp hơn một tháng, nhưng kết quả thi lại đứng nhất, điểm cao hơn học sinh đứng thứ hai.
Nếu như trước đây, học sinh lớp một có điểm số cao nhất là tám mươi đã giỏi rồi thì hiện tại có Chu Thất Thất làm gương, đứng thứ hai vẫn là tám mươi điểm, nhưng sau đó đã tăng lên rồi.
Ban đầu, những học sinh bị điểm không có thể thi ba mươi mấy điểm, những học sinh ba mươi mấy điểm có thể đạt tiêu chuẩn.
Giáo viên đương nhiên rất vui mừng khi thấy thành tích như thế, chẳng có giáo viên nào thích hơn một nửa số học sinh trong lớp của mình đều không đạt tiêu chuẩn.
Sau khi kiểm tra xong, phải mất một hai ngày để duyệt bài, sau đó thành tích được công bố trên lớp, rồi phát bằng khen và phần thưởng.
Ba người đứng đầu mỗi lớp sẽ được phát bằng khen, học sinh đứng nhất sẽ được nhận phần thưởng.
Phần thưởng là một quyển vở, một cây bút chì và một cục tẩy.
Bằng khen cũng do trường tiểu học Phạm Mộc Tượng cấp và đóng dấu.
Tại buổi họp toàn trường, Ngụy Kim Sinh có bài phát biểu hùng hồn sôi nổi, dáng vẻ phóng khoáng, vẫy tay: “Các em, Mao chủ tịch đã nói: ‘Thế giới là của các em, cũng là của chúng ta, nhưng chung quy nó là của các em. Các em những người thanh niên tràn đầy sức sống, đang thời kỳ hưng thịnh giống như mặt trời vào lúc tám hoặc chín giờ sáng, mọi hy vọng nằm ở các em.’ Thầy trông mong ở các em, các em phải học theo bạn học Chu Tịch, một là không sợ khổ, hai là không sợ khó, vừa tràn đầy sức sống, vừa khiêm tốn và thận trọng, phải phát huy...”
Anh ta thao thao bất tuyệt nói suông cho đã ghiền, bọn trẻ có chịu nỗi không? Tháng chạp trời lạnh cóng, ngoại trừ nghe Chu Thất Thất thuyết thư bọn họ có thể chịu đựng nỗi, nhưng lúc này lại không chịu đựng nỗi nữa.
Có đứa trẻ lẩm bẩm: “Thất Thất, có nghe chưa, thầy nói một là không sợ khổ, hai là không sợ khó.”
Chu Thất Thất: “Không được, mình rất sợ khổ, mình không thích mệt và khổ, mình chỉ thích ngọt mà thôi.”
Kha Lạp Nhi: “Anh cũng thích ngọt, Thất Thất, chúng ta đến nhà em ăn kẹo đi. Bánh ngào đường thím làm còn không?”
Ngày nào Chu Thất Thất cũng có đồ ăn vặt trong túi, nhưng trẻ con quá nhiều, đều là thôn và gia đình của mình, bạn này ăn bạn kia ăn, chưa đến hai tiết học đã ăn hết rồi.
Sau đó, Chu Thất Thất và anh chị ăn xong rồi vào phòng học, tan học về nhà lại ăn thêm lần nữa để khỏi phải chia với người khác.
Nghe cô bé nói không đưa tiền sách, còn muốn ăn đồ ăn vặt, sao lại mặt dày đến thế.
Ngụy Kim Sinh thấy bọn trẻ bắt đầu làm ồn, anh ta đành phải bỏ đi sự hào huống muốn kể đến đêm, vội vã tan học để bọn trẻ nghỉ và về nhà.
Anh ta cũng muốn đến đại đội tính sổ sách một năm, nhận phúc lợi năm mới rồi về nhà.
...
Mấy hôm sau, Mạc Như tính thời gian, cô bảo Chu Minh Dũ đánh xe la đến huyện lị đón Mạc Ưng Tập về nhà.
Từ huyện lị đến các xã không có xe buýt, học sinh chỉ có thể đi bộ về nhà. Mạc Như luôn nhờ em trai báo giờ về nhà trước rồi người nhà đi xe đến đón.
Cô còn gói một số quà tặng năm mới, cô bảo Chu Minh Dũ mang đi chia cho nhà họ Phó và nhà họ Khâu.
Trứng vịt muối, trứng gà tươi, hai con gà sống, đồ hộp và mứt tự làm, mì xào, bánh tổ kê vàng, ngoài ra còn có dưa và rau trữ trong không gian. Để không làm người khác nghi ngờ, cô không tặng cải tím.
Cũng không tặng củ cải, cải thảo và bí vuông. Những sản phẩm có năng suất cao này cần được tích trữ, các chợ rau trên thành phố cũng có nhiều, mỗi gia đình mua vài trăm lạng tùy theo lượng cung ứng và dự trữ cho Tết.
Mạc Như tặng toàn là cà tím, đậu cô ve, cà chua, cải bó xôi, rau hẹ, giá, khoai tây, nấm, rau dại… nhiều vô số cho vào mấy sọt, dù sao tặng cho bọn họ ăn không hết thì chia cho hàng xóm.
Chu Minh Dũ tìm Khâu Lỗi trước rồi đến hai gia đình tặng quà năm mới, kết quả là hai gia đình vừa làm rất nhiều hải sản khô, điểm tâm, đồ hộp, sữa mạch nha gì đó bảo anh mang về.
Chu Minh Dũ không từ chối được nên chỉ đành để bọn họ chất lên.