Mạc Như bật cười.
Bữa trưa nấu miến cải bó xôi đậu phụ, Thẩm Thục Quân còn cắt vài miếng thịt ướp muối đang treo cho vào trong, cà tím hầm tương, trứng xào rau hẹ, canh trứng bồ câu nấm.
Mấy hôm trước người ta cho Mạc Thụ Kiệt trứng bồ câu, ông ấy mang về để dành cho con cháu đến ăn.
Chu Thất Thất ngửi: “Ôi, thơm quá, ngoại ơi, sao này cháu đến ngoại đừng có khách sáo như thế này nữa.”
Thẩm Thục Quân xoa đầu cô bé trìu mến: “Đâu có khách sáo, chẳng phải toàn thức ăn nhà hay sao?”
Tất nhiên bọn họ không nỡ ăn ở nhà thịnh soạn như thế, nhưng con gái về nhà mẹ đẻ tất nhiên là sẽ khác rồi.
Ăn xong, trò chuyện một lúc, Mạc Như âm thầm quan sát Mạc Ưng Tập, tuy cậu bé chơi rất vui vẻ với anh hai, Thất Thất và Tiểu Bát, nhưng có thể nhìn thấy sự thất vọng từ giữa trán.
Cô lặng lẽ hỏi Thẩm Thục Quân: “Mẹ, có phải em út có tâm sự gì không, mẹ không hỏi à?”
Thẩm Thục Quân nhìn con trai út: “Mẹ thấy cũng chẳng có gì bất thường, hôm đó Minh Dũ còn hỏi nó, nó nói nó không sao, mẹ có hỏi lại nó cũng bảo không sao. Con cứ mặc kệ nó, cũng lớn cả rồi.”
Nhìn đồng hồ đeo tay đã là ba giờ rưỡi chiều, Mạc Như chào tạm biệt người nhà, cô nhìn Mạc Ưng Tập, Thẩm Thục Quân đưa hộp cỏ cho con trai út: “Mang tặng cho chị đi.”
Trong hộp là những bánh hoa các cung hoàng đạo mà bà đặc biệt làm cho các cháu của mình, chó con, chuột con, hổ con, và hoa…
Hơn nữa thường thì mọi người dù có bột cũng không có tay nghề này, cũng chỉ có nhà mẹ đẻ của Thẩm Thục Quân làm thứ này, rồi học được tay nghề từ đó.
Trước đây các gia đình giàu có thường làm những thứ này, bởi vì làm ra không phải để ăn mà là để nhìn, hiện tại thức ăn quý giá, mì sợi ăn cũng không đủ, làm gì còn làm ra được thứ này. Hơn nữa, thường thì mọi người cho dù có bột cũng không có tay nghề này, cũng chỉ có nhà mẹ đẻ Thẩm Thục Quân làm ra thứ này, đã làm lúc mới lập gia đình, học được kỹ năng này.
Chuyện ở trường học, thực ra Mạc Như cũng biết Mạc Ưng Tập mỗi tuần đều viết thư. Hơn nữa, cậu ta mấy hôm nghỉ lễ cũng trò chuyện với nhau khá nhiều, hiện tại cũng không có gì mới để nói.
Cô hỏi thằng: “Em út, mấy hôm nay chị hơi bận nên không để ý đến em, có phải là em có tâm sự gì không?”
Làm gì có tâm sự nào, trong lòng buồn bực lầm bầm, một đứa trẻ ranh thì có tâm sự gì cơ chứ.
Mạc Ưng Tập cười nói: “Chị, em có tâm sự gì chứ, có chuyện gì em đều nói với chị.”
Mạc Như nhìn cậu bé: “Hiện tại em còn nhỏ, có chuyện gì phải nói với gia đình đầu tiên, cho dù có khó giải quyết đến mức nào, nhưng chúng ta cùng nghĩ cách tốt hơn là một mình em chịu đựng.”
Mạc Ưng Tập khẽ mím môi, nhướng mắt nhìn Mạc Như, cười: “Chị, Em có...”
“Em có, tất nhiên là có.”Mạc Như giơ tay đánh cậu ta cái bốp: “Tên nhóc này, có chuyện còn dám giấu chị.”
“Chị! Đây là đầu óc em thi đứng nhất, không được đánh, đánh hư rồi thì phải làm sao.” Mạc Ưng Tập vội ôm đàu a của mình.
Chu Thất Thất ngồi ở phía sau: “Hứ, đầu óc đứng nhất có gì mà ghê gớm, cháu cũng có.”
Tiểu Bát ngồi ở phía trước gật đầu.
Mạc Ưng Tập: Chị ngày càng không còn dịu dàng nữa, chẳng lẽ phụ nữ sau khi sinh con dều trở thành con ngươi của cá? A, đáng sợ quá, chị sẽ không như vậy đâu.
“Đừng có lề mề nữa, mau nói đi, còn đợi tra tấn bức cung à.” Mạc Như lấy hộp cỏ cất cẩn thận vào chiếc giỏ bên hông ghế sau.
Mạc Ưng Tập cúi đầu, đá cục đá nhỏ ở dưới chân: “Chị, vẫn chưa xác định.”
Chuyện gì vẫn chưa xác định? Chẳng lẽ thực sự yêu sớm rồi sao?
Yêu sớm cũng chẳng sao, lúc này cũng chưa có khái niệm yêu sớm, Mạc Như tự an ủi chính mình.
Mạc Ưng Tập nói: “Em nghe mọi người nói hình như phải giảm số lượng người thành trấn, người của mấy thôn chúng ta đến thành phố học có lẽ sắp bị đuổi về rồi.”
“Hả? Đuổi về ư? Thành tích của em tốt như thế, đứng nhất toàn trường cũng bị đuổi về ư?” Mạc Như tức giận, chính sách khỉ gì thế, tuyển chọn đặc cách rồi đuổi về là có ý gì?
Mạc Ưng Tập gật đầu: “Nói mặc kệ thành tích, chỉ nhìn... xuất thân, quê quán, nhưng vẫn chưa xác định số người, nói là ra Tết đợi thông báo, bảo đi thì mới đi.”
Mạc Như tỏ ý hiểu rồi, cô giớ tay vỗ ngực cậu ta: “Có chút chuyện đó mà làm cứ như thất tình, có đáng không, đón Tết vui vẻ với ba mẹ, chị với anh rể sẽ thăm dò giúp em.”
Đôi mắt Mạc Ưng Tập đỏ ửng: “Chị... lại nhờ chị đi cầu xin người ta rồi.”
“Cầu xin người khác có gì đâu mà mất mặt, ai mà chẳng có lúc tam tai bát nạn, có người xin cũng chẳng sao, về đi, chị đi đây.”
Nói xông, cô đạp xe đi, Mạc Ưng Tập chờ đến khi không nhìn thấy ai nữa mới quay người đi trên con đường ruộng.