Anh ta chau mày, bước chân càng thêm nặng nề: “Chị dâu Mạc, chị quét sân có vấn đề.”
Gọi những phụ nữ có chồng ở nông thôn là chị dâu, cũng coi như là một tên gọi chung của người có văn hóa trong thành phố, người trẻ thì gọi là chị dâu, người lớn tuổi thì gọi là bác.
Chỉ là Mạc Như không khỏi trợn tròn mắt khi nhìn thấy một cán bộ khoảng hơn bốn mươi tuổi mặt đầy nếp nhăn lại gọi mình là chị dâu.
Trên khuôn mặt viết rất to cười hì hì, trong lòng mmp.
Tôi quét cái sân có vấn đề gì ư?
Mạc Như mỉm cười: “Bí thư Lưu, có vấn đề gì sao?”
Chu Thất Thất và Tiểu Bát ở bên kia nghe thấy cũng lập tức chạy đến đứng cạnh mẹ của mình, lạnh lùng nhìn Lưu Tân Nông từ đầu đến cuối.
Chu Thất Thất: Nếu như chú ấy nghi ngờ bí mật của mẹ thì có cần diệt chú ấy không?
Chu Tiểu Bát: Không thể diệt được, tốt nhất là ngu ngốc rồi.
Bí thư Lưu chỉ vào góc tường, thành khẩn nói: “Quét dọn sạch sẽ quá, làm mất đi cái vui của nhà nông, nông thôn là nông thôn, phân bò, lá rụng, chuyện này cũng bình thường. Cô dọn sạch thế này, chẳng lẽ lại ghét những thứ này sao? Đây là nghi ngờ tình cảm của giai cấp tư sản.”
Ôi mẹ ơi.
Khuôn mặt Mạc Như ngơ ngác, nghiêm túc quan sát bí thư Lưu, đây nếu là Trương Căn Phát nói thì chẳng sao, anh nói anh chỉ là một cán bộ huyện lại nói mấy lời này ư?
Không thích hợp chút nào.
Khiến người ta nghĩ rằng đầu óc anh ta có vấn đề, leo lên bằng cách dựa vào đầu cơ trục lợi, không có bản lĩnh gì cả.
Không nói tới việc anh ta không thể so với Cao Thụy Dương nhiều đất dụng võ, ngay cả bí thư Lữ bảo thủ cầu yên ổn, anh ta cũng không đuổi kịp một nửa.
Cô chẳng muốn cự cãi lại với anh ta, để tránh bị nói là thôn phụ không tôn trọng cán bộ.
Chu Thất Thất cười tít mắt: “Ông nội bí thư, khi thôn chúng ta không có phân bò khắp mặt đất thì phải đi nhặt phân ủ. Mao chủ tịch kêu gọi chúng ta sống văn minh, hợp vệ sinh, thôn chúng ta ít muỗi, rệp, chuột nên cần phải sạch sẽ, đây là yêu cầu trừ bốn hại đó.”
Lưu Tân Nông bị một đứa trẻ phản bác, lập tức thấy rất mất mặt.
Thường thì khi một cán bộ như anh ta nói chuyện với những người nông thôn này, mọi người lắng nghe tâng bốc là được rồi. Nói gì nghe nấy đừng có ngắt lời nói chen vào, cũng không được cãi lại.
Người phụ nữ này không có giáo dưỡng hay là cố ý?
Lưu Tân Nông lập tức có cảm giác ‘tú tài gặp lính’, quả nhiên câu tục ngữ nói phải dựa vào thân phận của mình, đừng xung đột với người có thân phận không bằng mình, vì dù sao cũng sẽ mất mặt thôi.
Anh ta hừm một tiếng, giơ chân bước vào nhà.
Anh ta dẫn theo Triệu Lập Cương đến gian nhà phía đông của Mạc Như, mỗi ngày phải ăn ba bữa ở đây.
Triệu Lập Cương là thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, thấy bí thư Lưu có chút bối rối, anh ta xin lỗi Mạc Như và cười, vội chạy theo vào trong nhà.
Chu Thất Thất nhún vai, bĩu môi, nói với em trai: “Đồng chí Lỗi Phong nói rất hay, ‘Đối xử với đồng đội phải ấm áp như mùa xuân, đối xử với công việc phải nóng như mùa hè, đối xử với chủ nghĩa phải giống như quét lá rụng mùa thu, đối xử với kẻ thù phải tàn nhẫn như mùa đông khắc nghiệt’.”
Tiểu Bát gật đầu.
Lưu Tân Nông vướng chân ở trong nhà, suýt nữa đã ngã sấp mặt, chẳng lẽ bọn họ coi mình là kẻ thù ư?
Không đúng, một đứa nít ranh thì biết cái gì?
Không được, một đứa nít ranh cũng dám vô lễ như thế.
Không thích hợp, không thể chấp nhặt với một đứa trẻ được.
Lưu Tân Nông cảm thấy rất tức giận, ngồi trước bàn ở gian phòng phía tây thở hổn hển.
Triệu Lập Cương đi vào, rót một ấm nước nóng từ gian nhà chính, cười nói: “Bí thư Lưu, anh uống cốc nước nóng.”
Nguôi giận.
Bọn họ tự mang ấm trà đến, nhưng nước nóng lại là do Mạc Như đun.
Há miệng mắc quai, nhất là chiến sĩ thi đua nấu ăn khá ngon, ngon hơn đồ anh ta ăn ở huyện nhiều.
Vậy nên tận sâu trong lòng Triệu Lập Cương là bè cánh chiến sĩ thi đua, cảm thấy một phó bí thư như Lưu Tân Nông đến nông thôn cắm điểm thì lo cắm điểm, thường ngày chỉ đạo công việc, không có việc gì thì trò chuyện quan tâm dân tình với đồng hương, hà cớ gì phải chấp nhặt với một người phụ nữ?
Thỉnh thoảng rõ ràng là đang bới lông tìm vết.
Buổi trưa, Chu Minh Dũ và Trương Thúy Hoa cùng mang cơm nước đến, bà cũng ăn ở bên này.
Ban đầu là muốn Lưu Tân Nông và Triệu Lập Cương đến gian phòng phía nam ăn cơm, kết quả lại đi một lần, Lưu Tân Nông không chịu đi nữa.
Triệu Lập Công khéo léo nói với Mạc Như, Mạc Như cùng bàn bạc với Chu Minh Dũ, nói thẳng ra là chê ồn ào.
Gian phòng phía nam có vài đứa trẻ không có hiểu huyện như hai đứa nhà cô, Lan Tử Nhi chơi đùa ầm ĩ với Tử Nhi, Xuân Lai, khiến người ta thấy đau đầu.