Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 1096 - Chương 1096: Đêm Trước Mưa Gió

Chương 1096: Đêm trước mưa gió Chương 1096: Đêm trước mưa gió

Hiện tại kêu gọi tố giác, bọn họ đều cảm thấy không đáng, dù sao bản thân cũng đã ăn rồi.

Nếu bắt buộc phải tố giác thì tố giác chính mình rồi.

Vậy nên đã có người đứng lên tố giác ông ta: “Từng ăn bông lúa mì.” “Tôi từng gặm bắp.”

Sắc mặt Lưu Tân Nông tái mét, ông ta bảo bọn họ tố giác người khác, những người này lại tố giác ông ta.

Trong lúc ông ta đang tức giận, lúc này có một người đứng lên nói: “Tôi... tố giác chiến sĩ thi đua, cô ta ăn nhiều chiếm nhiều...”

Chưa đợi cô ta nói xong, có người mắng: “Tam Man Nhi, cô đang nói linh tinh gì thế?”

Kim Chi Nhi đứng bên cạnh Triệu Tam Man Nhi, lập tức đưa tay kéo cô ta, nhỏ tiếng la rầy: “Tam Man Nhi, cô làm gì thế?”

Kim Chi Nhi rất cảm kích Mạc Như, nếu không có Mạc Như thì cô ấy đã không có cơ hội đọc sách biết chữ, nếu không có Mạc Như thì những năm bị đói chỉ sợ sớm đã đói chết rồi.

Bởi vì dì ghẻ tìm chiến sĩ thi đua vẽ tranh, cả ngày bận rộn ra ngoài làm việc nên giao em trai và nhà cửa cho cô ấy, thế nên cô ấy cũng ngày càng có vai trò quan trọng trong nhà.

Nếu có ai nói Mạc Như không tốt, nhất là ở những nơi nghiêm túc như thế này thì Kim Chi Nhi tuyệt đối không đồng ý.

Lưu Tân Nông đập bàn: “Làm gì thế, xã viên có oan ức muốn tố cáo, có gì không công bằng thì tố giác, cô gái này, nói tiếp đi.”

Ông ta ra dấu cho Triệu Tam Man Nhi tiếp tục.

Triệu Tam Man Nhi nắm chặt hai tay, cơ thể liên tục run rẩy, cắn chặt môi, cô ta có cảm giác tất cả mọi người ở đó đều nhìn chằm chằm mình.

Lớn thế này rồi, chưa từng có cảm giác như thế.

Tất cả mọi người đều nhìn cô ta, thậm chí không dám thở mạnh.

Cô ta nắm chặt tay, thân thể run lên, ra sức tiếp tục tố giác, bất lực vài lần mở miệng, giọng nói run rẩy không tưởng tượng nổi.

Nhất là có vài người ánh mắt như dao cứa vào cô ta, làm cô ta gần như muốn chạy thoát thân.

Lưu Tân Nông đi xuống bục, đến trước mặt và vỗ vai cô ta: “Đồng chí nhỏ này, đừng sợ, chỉ cần nói ra, có bí thư tôi đây làm chủ cho cô.”

Cô ta quay đầu lại nhìn Mạc Như và Chu Minh Dũ đang ngồi ở trước mặt, cả hai người dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn điềm tĩnh ngồi ở đó.

Hừm.

Triệu Tam Man Nhi nhận được sự khích lệ, nói tiếp: “...Đại đội... giết heo, cô ta, cô ta chiếm... tai và lưỡi, còn chia nhiều, chia nhiều thịt ba chỉ... cô ta cũng được chia bông nhiều hơn, chúng tôi đều một người, nửa, nửa cân một cân, cô ta có đến mấy chục cân. Còn phiếu mua vải, lương thực cũng như thế, cô ta đều muốn được chia nhiều. Nấm, gà, trứng gà trong thôn chúng tôi cũng do cô ta quyết định, cô ta tùy ý ăn, ăn không hết thì phá hoại... Còn nữa, con nhà cô ta bú sữa không hết, cô ta nặn ra thà lãng phí cũng không nỡ cho Thiết Muội đang đói ở trong thôn.”

Cô ta quay đầu tìm một chỗ ngồi cạnh Vương Liên Hoa, Khám Yến Nhi, Triệu Bội Lan, chỉ về phía Vương Liên Hoa hét to: “Cô nói xem có phải là Thiết Muội nhà cô đói khóc oe oe, còn cô ta có sữa không bú hết cũng không nỡ cho Thiết Muội, cố tình cho Thiết Muội đói chết.”

Vương Liên Hoa cố gắng cúi đầu, chỉ muốn giấu đầu vào chỗ nào đó, sợ người ta nhìn thấy cô ta sẽ bảo cô ta đứng dậy phát biểu.

Lưu Tân Nông khua tay: “Đồng chí Vương Liên Hoa, đừng sợ, đứng lên phát biểu.”

Vương Liên Hoa: Mẹ nó, sợ chết đi được, sao ngồi yên cũng dính dáng đến tôi?

Chiến sĩ thi đua đương nhiên ăn nhiều chiếm nhiều, cô ta có sữa không cho Thiết Muội bú, con gái cô ta từ nhỏ đã mặc đồ mới, con gái con trai của cô ta bữa nào cũng ăn mì, cháo kê và trứng gà, cần cá có cá, cần thịt có thịt, nhà cô ta còn có sữa mạch nha...

Nhưng ...nhưng cô ta chỉ dám nói trong lòng, sau lừng xì xầm, chưa bao giờ dám tố giác với cán bộ.

Hỏi lòng không thẹn, cô ta chưa từng nghĩ sẽ đi tố giác.

Khám Yến Nhi nhéo cô ta một cái, Vương Liên Hoa đau đớn đứng dậy ngay sau đó.

Cô ta co quắp chân, run rẩy đứng không nổi, hai tay xoắn thành bánh quái chẻo ở trước người, cúi đầu không dám nhìn ai, sợ vừa mở miệng là có người đến cho cô ta một cái tát.

Sắc mặt của Lưu Tân Nông rất điềm đạm: “Đồng chí Vương Liên Hoa, đừng sợ, phải dũng cảm tố giác, như thế thì đại đội chúng ta mới có thể tiến bộ được. Bất cứ ai, cho dù là tôi đều có lỗi sai, huống hồ là chiến sĩ thi đua. Mao chủ tịch cũng đã nói, chúng ta phải dũng cảm phê bình và tự phê bình, cô nói ra lỗi sai của người khác, không phải là đánh nhau báo thù, mà là đang đôn đốc cho cô ấy tiến bộ, sửa đổi lỗi sai, đây là đang muốn tốt cho cô ấy. Đồng chí Vương Liên Hoa, bắt đầu đi.”

Vương Liên Hoa nghiêng đầu, lén nhìn Mạc Như và Chu Minh Dũ đang ngồi ở cửa.

Bình Luận (0)
Comment