Trương Căn Phát nhảy cẫng lên, chỉ về phía Đinh Xuân Vinh: “Bà, bà... bà đừng có ngậm máu phun người.”
Đinh Xuân Vinh lạnh lùng: “Tôi không ngậm máu phun người, điều tôi nói là sự thật, còn có con trai ông, anh em trai của ông, trước kia có thể làm cán bộ đội cũng không phải do các xã viên chọn, đều là ông tự bổ nhiệm. Nếu ai muốn làm việc nhẹ thì phải đi cửa sau tìm ông, cho tiền tặng quà, không có tiền bạc vật chất thì phải tặng con gái lớn...”
“Câm miệng, câm miệng lại.” Trương Căn Phát nhảy cẫng lên, cho Đinh Xuân Vinh một cái tát: “Câm miệng.”
Nhưng bị người khác kéo ra.
Trương Kim Lạc cũng nói: “Bí thư Lưu, anh đừng tin Đinh Xuân Vinh nói năng bậy bạ, cô ta bị bí thư chi bộ đại đội bắt được khi trộm bông nên trong lòng mang hận, cô ta luôn muốn đả kích trả thù, giờ lại ngậm máu phun người.”
Lưu Tân Nông nhìn Trương Căn Phát, rồi nhìn Đinh Xuân Vinh, ông ta cũng không ngu ngốc, còn những chuyện ở nông thôn cũng không có gì bí ẩn và phức tạp, nhìn là biết ngay.
Chỉ là nhìn rõ thì không được, còn phải nhìn cho ra, có cũng có sự khác biệt, anh muốn nó như thế nào thì nó sẽ như thế đó, chứ không phải nó vốn như thế nào.
“Được rồi.” Ông ta khua tay: “Địa chủ phú nông chống phần tử xấu và bè cánh hữu phải vạch trần lẫn nhau, không tố giác những xã viên khác, càng không tố giác quyền lợi của cán bộ.”
Đinh Xuân Vinh nhìn Trương Căn Phát với ánh mắt thù hận.
Trương Căn Phát cũng hung hăng trừng mắt nhìn bà ta, bộ dạng như muốn cắn chết bà ta, con mụ thối tha này, muốn giẫm lên mình để tâng bốc chiến sĩ thi đua và Chu Thành Chí đây mà.
Mẹ nó.
Lưu Tân Nông thấy các xã viên không tố giác, ông ta bắt đầu nói về chuyện kiểm tra sổ sách: “Trại nuôi gà, trại nuôi vịt, còn có lều nấm gì đó trong đại đội, tôi thấy không đúng, sổ sách có vấn đề.”
Chu Thành Chí nói: “Bí thư Lưu, không có vấn đề gì cả, ban đầu dựng lều nấm, vốn dĩ là do chiến sĩ thi đua, là chiến sĩ thi đua chủ động nhận lời trồng cho đội sản xuất để không đặc thù hóa, như thế thì có thể giúp mọi người nộp nhiệm vụ. Hợp tác xã có ghi chép chuyện này, lãnh đạo của hợp tác xã cũng ký tên phê chuẩn, không tin bí thư Lưu có thể đi điều tra.”
Chu Minh Dũ sớm đã nghĩ đến chuyện này, ban đầu Mạc Như trồng nấm, nuôi gà vịt, đúng là cô có lợi nhuận, lợi nhuận này chắc chắn là không được khi nói đến việc chống làm ăn riêng lẻ phản đối bao thầu.
Vậy nên anh thay đổi mánh khỏe, coi như chiến sĩ thi đua đầu tư cổ phần, giống như hợp tác xã tín dụng nông thôn và hợp tác xã, tương đương với việc các xã viên thành lập cổ đông, nếu không sẽ không được thành lập.
Hợp tác xã có công văn nói rõ điều này, chủ nhiệm Hạ đã ký tên.
Hợp tác xã thuộc hệ thống mua bán cửa hàng bách hóa toàn quốc, không có liên quan gì đến huyện ủy, bí thư Lưu không quản được họ.
Lưu Tân Nông rất tức giận.
Đêm đầu tiên không có thu hoạch thực sự, ông ta không chịu bỏ qua, đến ngày thứ hai thứ ba... đại đội Tiên Phong mở cuộc họp tố giác liên tục mấy ngày, nhất định phải nắm được điểm sơ hở của chiến sĩ thi đua hoặc của ai đó mới được.
Ngày đầu tiên mọi người thấy hơi thấp thỏm, ngày thứ hai thứ ba các xã viên coi như là xem kịch, hoàn toàn không sợ ông ta nữa.
Tố giác tới lui, ai cũng có tật xấu, nhưng không ai tố giác chiến sĩ thi đua, ông ta cảm thấy bất thường...
Đây là chủ nghĩa Sơn Đầu.
Mới có vài ngày, hợp tác xã không nhìn tiếp được nữa, bọn họ còn phải nhận hàng định kỳ.
Không nhận hàng thì việc cung ứng trứng gà và nấm phải làm sao?
Không hoàn thành được nhiệm vụ thì có bí thư Lưu chống đỡ ư?
Ông hỏi vào mùa đông chỉ có cải thảo và củ cải, trong nhà ăn của đại viện huyện ủy có ít đi nấm không?
Đến hợp tác xã một lần, đại đội Tiên Phong không có ai giao hàng, nói là đang họp.
Lần thứ hai lại đến, vẫn đang họp.
Chủ nhiệm Hạ và những người khác không ngồi yên được nữa, tự mình đến thẳng đại đội Tiên Phong tìm Lưu Tân Nông.
“Bí thư Lưu, chúng ta họp thì họp, có thể hoàn thanh nhiệm vụ của hợp tác xã hay không? Trứng gà và nấm của đại đội Tiên Phong không nộp lên trên được, nhiệm vụ của huyện lị lại ngắn đi một khúc.”
Hiện tại bởi vì có trại nuôi gà của đại đội Tiên Phong, hợp tác xã của bọn họ không chằm chằm vào các xã viên lén bán trứng gà ở chợ dưới quê nữa, bọn họ thoải mái thì các xã viên cũng tự do chút, có thể đổi hơn hai hào.
Đây là chuyện mọi người cùng có lợi.
Nếu bản thân có thể hoàn thành nhiệm vụ thì ai mà muốn chằm chằm vào số trứng gà trong tay các xã viên?
Nếu trại nuôi gà của đại đội Tiên Phong bị bí thư Lưu giải tán, mặc dù Lưu Tân Nông không nói thẳng, nhưng ông ta liên tục dán mắt vào lợi nhuận của trại nuôi gà và lêu nấm của chiến sĩ thi đua, đây chẳng phải là muốn đá chiến sĩ thi đua ra ngoài sao?