“Chẳng ra làm sao, hỏi gì cũng năm trăm trở lên, cứ như tiền không phải là tiền, chúng ta phải bán bao nhiêu lương thực, bao nhiêu trứng gà.”
“Còn có dầu diesel, vừa rồi mọi người có nghe thấy không? Nói là phải hai hào năm một cân, đây là giá sỉ, bán cho chúng ta cũng phải hai hào bảy hai hào tám một cân.”
“Đây là thứ tốn dầu.”
Chu Thành Chí đang thảo luận với Chu Minh Dũ và các kỹ thuật viên của cục nông nghiệp phía trước, nghe thấy sau lưng có một vài người chưa từng trải sự đời đang lẩm bẩm, cứ nghĩ là mình nói nhỏ thì người khác sẽ không nghe thấy, nhưng thực ra mọi người đều có thể nghe thấy rất rõ.
Ông lùi lại phía sau một chút, ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn bọn họ, đừng như kiểu chưa từng trải sự đời, dù sao cũng là đội trưởng kế toán, ai cũng co rụt như chim cút để làm gì?
Chu Minh Dũ ở bên kia đang hỏi người ta: “Chúng ta có thể đặt xưởng chế tạo máy làm những nông cụ đồng bộ khác hay không, chẳng hạn như máy gặt lúa, máy tuốt lúa. Nếu có thể thu gặt và tuốt lúa thì không chừng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Ngoài ra, còn có máy xới đất.
Máy xới đất rất thích hợp với loại hình canh tác nông nghiệp thuần thục này, không có đá dưới đất, có thể đập vụn trong quá trình xới đất, kết hợp cả cày và bừa thành một, tiết kiệm thời gian và công sức.
Chu Minh Dũ cho rằng phải đôn đốc xưởng chế tạo máy, làm ra máy xới đất sớm.
Mua máy cày về là để cày ruộng, cho nên nông cụ phải đồng bộ mới được.
Kỹ thuật viên Trương bày tỏ có thể liên hệ với xưởng chế tạo máy.
Bàn bạc ổn thỏa đâu vào đấy, Trưởng ban Khâu cười nói: “Vậy các người cử người đi học lái xe, thì lấy bằng lái máy cày.”
Chu Minh Dũ vội hỏi: “Trưởng ban Khâu, có thể thi lấy bằng ở huyện chúng ta không? Không cần đi ra ngoài.”
Mất nhiều thời gian quá rồi, nhìn là biết sắp cày bừa rồi.
Kỹ thuật viên Trương nói: “Không cần đi ra ngoài, ở đây tôi hướng dẫn cho. Nội dung chủ yếu là cho mọi người học cách thao tác và bảo dưỡng, nếu có vấn đề thì sửa chữa thế nào, không chỉ là học cách mở máy.”
Chu Minh Dũ nghe thấy, xem ra không trốn tránh được, cười nói: “Kỹ thuật viên Trương hướng dẫn cho chúng ta thì quá tốt rồi, thực sự cảm ơn nhiều.”
Anh tính học nhiều nhất là một tuần, thời gian dài sẽ làm anh chán ngấy.
Ở tỉnh hoặc trong vùng anh không dễ hoạt động, ở huyện có gì mà không tiện? Chỉ cần anh đảm bảo sẽ học và thi đậu là được.
Quan trọng là nhớ vợ con rồi.
Bọn họ lập tức cầm tờ giấy do trưởng ban Khâu ký, đến gặp tài vụ nộp tiền đặt cọc, đợi Chu Minh Dũ học xong thì nộp khoản tiền còn lại và lái máy cày đi.
Nhóm người Chu Thành Chí bàn bạc với nhau, khẳng định phải để Chu Minh Dũ học lái xe trước, đợi anh học biết rồi sẽ quay về dạy những thanh niên trong thôn, cho nên cứ để anh lại.
Bọn họ bàn bạc với nhau một tuần sau mang tiền đến.
Khi Mạc Như đến, giả bộ lấy một gói đồ nhỏ, lúc này vừa đúng lúc lấy bộ đồ Chu Minh Dũ thay ra khỏi không gian.
Kỹ thuật viên Trương còn định sắp xếp chỗ ở, trưởng ban Khâu cười nói: “Không cần phiền phức như thế, nhà có chỗ, đến nhà tôi ở.”
Kỹ thuật viên Trương ngưỡng mộ nhìn Chu Minh Dũ, nói: “Nếu Chu Minh Dũ đã ở nhà trưởng ban Khâu thì để tài xế của Đông Quan ở cùng tôi là được rồi.”
Mạc Như không thể ở lại, ở nhà còn có hai đứa trẻ.
Cô chào tạm biệt Chu Minh Dũ, cô đi tìm Phó Trân ăn cơm trước, chơi một lúc, thấy trời cũng tổi nên cô lái xe về nhà.
Vốn dĩ cô nghĩ có thế nào thì Chu Minh Dũ cũng phải học một tuần, dù sao Trương Khánh Chúc cũng đã chuẩn bị cho anh học hai tháng, nhưng chỉ sau ba ngày Trần Cương đã giúp chuyển lời: “Minh Dũ bảo mọi người mang tiền đến chuộc người.”
Mọi người nghe thấy kinh ngạc: “Minh Dũ của chúng tôi giỏi thế sao? Mới có ba ngày đã biết rồi ư? Kỹ thuật viên có thể thả người rồi sao?”
Trần Cương cười nói: “Biết rồi, tất nhiên là thả người rồi, chẳng lẽ còn giữ Minh Dũ ở đó lo cơm nước?”
Nhưng tài xế của Đông Quan cũng không dễ dàng học thành nghề, mấy hôm nay không mò ra được đường, đâu có tài giỏi bằng Chu Minh Dũ.
Một trận cười hi hi ha ha, ai cũng hối đội trưởng nhanh chóng mang tiền đến, nhưng nhìn trời chắc là cũng phải sáng mai mới xuất phát.
Chu Thành Chí gọi Chu Thành Nhân cùng đi, dù sao cũng là con trai của ông ta mà, lần đầu lái xe đưa ông ta về nhà cũng nở mày nở mặt.
Chu Thành Nhân xoạch xoạch cái tẩu thuốc, cười he he: “Em không đi, để mẹ nó đi, cùng ngồi lên máy cày cho biết.”
Trương Thúy Hoa không chịu: “Không cần thử tôi cũng biết, đau đầu chóng mặt, mọi người đi đi.”
Bà từng nghe Chu Minh Dũ nói, ngồi máy cày ăn bụi ăn gió ăn khói, rất lắc lư, không thoải mái chút nào, bà sẽ không chịu giày vò như thế.