Ban đầu có những xã viên còn sợ Chu Minh Dũ, Chu Thành Chí sẽ thiên vị người nhà, bảo người nhà đến lò gạch kiếm tiền, bảo người khác ra đồng làm việc. Kết quả phát hiện không phải như thế, mà là mọi người luân phiên làm việc và ra đồng, trong phút chốc không ai nói gì cả.
Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ cũng không đến lò gạch, mà đi theo Chu Minh Dũ học lái máy cày.
Mới sáng sớm hai người họ đã giúp Chu Minh Dũ giúp việc, dọn dẹp gọn gàng, rồi lại xình xịch đi ra cánh đồng xa nhất.
Cùng đất xa nhất đại đội Tiên Phong, lái gia súc phải gần một tiếng mới đến nơi, lái máy cày thì nhanh hơn nhiều.
Dọc đường, các xã viên gõ lưỡi cày ca hát, tất cả đều học từ radio trong hai năm qua.
Đến hai đầu bờ ruộng, có vài người giúp Chu Minh Dũ nhấc lưỡi cày xuống, tháo dỡ xe goòng và lắp lưỡi cày lên. Bởi vì máy cày này có động lực nhỏ, ba lưỡi cày không kéo được vì quá nặng, cùng lắm là dùng loại cày cỡ trung. Nhưng hiện tại kỹ thuật lạc hậu, lưỡi cày to không phải kiểu móc, mà là kiểu kéo.
Bên dưới lưỡi cày này có hai bánh xe, độ sâu cày ruộng có thể được điều chỉnh bằng cách kéo bánh phanh.
Theo như yêu cầu, cần có một người ngồi trên lưỡi cày để điều chỉnh độ sâu.
Nhưng Chu Minh Dũ cho rằng như thế không an toàn, anh đã sửa chữa lại, dùng dây thừng kéo.
Bằng cách này, anh có thể kéo dây để điều chỉnh độ sâu lưỡi cày cày ruộng, đến hai đầu bờ ruộng cũng có thể nhấc lưỡi cày lên.
“Xình xịch” Chiếc máy cày phun khói đen chạy ra ngoài như con ngựa hoang, mặt đất đen nghịt cũng bị đảo ra.
“Ôi.”
Đám người xung quanh phát ra tiếng kinh ngạc.
“Máy móc thì nhanh, lái gia súc la hét cả buổi trời cũng không nhanh được.”
Thoáng một cái đã hai luống rồi, cày cũng sâu, nhưng độ rộng thì lớn hơn.
Mảnh đất này trải dài từ bắc chí nam, nhưng tốc độ lái máy cày quay lại không hề chậm, không giống như con bò kéo thong dong cả buổi mới về.
Quan trọng là gia súc cần nghỉ ngơi, cày liên tục một giờ sẽ toát mồ hôi nên phải cho chúng nghỉ ngơi, máy cày thì không cần, nó có thể liên tục cày ruộng.
Đợi có vài luống đất, Chu Thành Chí sắp xếp người bắt đầu bừa đất.
Mọi người nhốn nháo nói: “Đội trưởng, sao chúng ta không mua thêm hai chiếc nữa? Nếu có ba chiếc thì không cần nuôi gia súc nữa.”
Nhìn tốc độ này của người ta.
Còn nữa, Chu Minh Dũ cũng tài giỏi quá, đất được cày thẳng tắp.
Chu Thành Chí cười he he: “Cậu tưởng tôi không muốn mua thêm à?”
Năm nay máy móc quý và khan hiếm biết mấy, chỉ có tập thể mới có thể mua, còn phải có chỉ tiêu, có hạn ngạch, đâu có kiểu có tiền là có thể mua được?
Mặc dù có một chiếc máy cày giúp đỡ, nhưng đám gia súc cũng không thể nhàn rỗi, những người khác lái gia súc bừa đất, cày ruộng, ai nấy đều bận rộn.
Chu Minh Dũ tổng kết sau một ngày trời, máy móc nông nghiệp đồng bộ không theo kịp.
Lưỡi cày kiểu kéo tốt nhất là chuyển thành kiểu móc hoặc kiểu nửa móc, như thế thì tài xế có thể kiểm soát tốt lưỡi cày và độ sâu.
Ngoài ra, máy móc nông nghiệp cày ruộng và bừa đất là tách rời, điều này cũng phản khoa học, lãng phí thời gian và dầu diesel.
Nếu có thể vừa xới, vừa cày ruộng, bừa đất, làm đất trong một lần thì có thể tiết kiệm hơn một nửa thời gian…
Sáng trưa và tối, anh tranh thủ thời gian huấn luyện Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ, để bọn họ cũng nhanh chóng biết lái máy cày.
Chu Bồi Cơ đầu óc rất thông minh, nhưng Chu Thành Liêm có năng lực làm việc không tệ, cả hai hợp tác với nhau lại học rất nhanh.
Cày thêm hai ngày nữa, Chu Minh Dũ nghĩ rằng hai người họ có thể hoàn thành nhiệm vụ, dù sao máy mới sẽ không hỏng hóc trong phút chốc nên không cần bảo trì, cũng không cần cứ trông chừng nó.
Chu Minh Dũ bàn bạc với Mạc Như bắt đầu thiết kế những máy móc nông nghiệp cần thiết khác, loại móc treo, máy xới, máy hợp nhất thu gặt và tuốt lúa... Các loại máy móc cần thiết ở nông thôn, hai người họ đã liệt kê tất cả những gì họ có thể nghĩ ra. Nếu có ấn tượng thì có thể vẽ một sơ đồ kết cấu, còn nếu không có ấn tượng thì nói rõ yêu cầu vẽ một bức trừu tượng cơ bản.
Bận rộn ba đến năm ngày, cả hai đã vẽ xong một bản vẽ.
Chu Minh Dũ cười nói: “Anh đi tìm Trương Khánh Chúc xem có thể cho xưởng chế tạo máy móc khu vực thiết kế, đây cũng không phải là loại máy móc khó.”
Đây đều là những phụ kiện bổ sung của máy cày và đều không phải là công nghệ quá tân tiến, ngay cả máy cày cũng đã được làm nên những thứ này không thành vấn đề.
Chỉ là thời gian ngắn quá mà thôi.
Nhưng hiện tại đại đội chúng ta đang cần nên tất nhiên hy vọng có thể nhanh chóng làm ra, không cần đợi đến mười năm.
Bàn bạc với nhau xong, Chu Minh Dũ lại chạy đến huyện một chuyến, bàn bạc với trưởng ban Khâu và Trương Khánh Chúc.