Trưởng ban Khâu vui mừng nói với Trương Khánh Chúc: “Cậu đạp xe chạy đến đại đội Tiên Phong một chuyến, cần phải mời Minh Dũ đến.”
Khi Trương Khánh Chúc đến đại đội Tiên Phong, trong thôn ngoại trừ những cụ già và trẻ con không thể ra đồng, không có một người lớn nào. Không phải đến xưởng giấy đại đội thì cũng là đến lò gạch, những người khác cũng ra đồng cày ruộng, trong thôn gần như không một ai rảnh rang.
Anh ta hỏi vài bà cụ, không phải điếc thì cũng là nói chuyện không rõ ràng, cuối cùng vẫn là phải hỏi một đứa trẻ, nó nói với anh ta đang cày ruộng ở phía tây bắc.
Lúc Trương Khánh Chúc tìm được Chu Minh Dũ, đúng lúc buổi trưa bọn họ nghỉ ngơi. Tuy nhiên, ngày không dài, tan làm cũng không ngủ trưa nên các xã viên không thể về nhà. Những người đàn ông đang nghỉ ngơi trên rẫy và uống nước, còn phụ nữ và trẻ em đã về nhà nấu ăn từ sớm, lát nữa sẽ mang đến.
Những người đàn ông ngồi tụm năm tụm ba, hút thuốc lá và trò chuyện: “Cái máy cày này đúng là thứ tốt, mạnh hơn cả gia súc.”
“Chỉ là không thể trữ phân.”
“Chẳng phải Minh Dũ bảo chúng ta nuôi cá, sao này đào bùn thì có thể ủ phân sao? Còn có trại nuôi gà nuôi heo, nhiều hơn nuôi hai con trâu.”
Trò chuyện một lúc thì có người mang cơm đến, các gia đình bắt đầu ăn cơm.
Có một số người gia đình vẫn chưa mang cơm đến, không kìm được hét to: “Mấy cái bà này, bảo về nhà nấu cơm, khôn gbieest còn tưởng về nhà thêu hoa cơ đấy, người ta đến cả rồi, còn bà ấy vẫn còn lề mề. Xem ra, ăn ở nhà ăn tốt hơn nhiều.”
“Đội trưởng, khi nào chúng ta được đến nhà ăn, có một số đại đội đã được khôi phục rồi.”
Mấy hôm trước các cán bộ về nông thôn cắm điểm, đại đội bọn họ cũng ăn ở nhà ăn, nhưng chỉ có cán bộ thôi, các xã viên thỉnh thoảng mới mua ít rau chứ không phải ngày nào cũng có. .
Nghĩ đến lúc trước ăn ở nhà ăn, thím hai dẫn người dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, còn ngon hơn hiện tại vợ mình nấu ăn, thực sự là đau lòng quá.
“Đồng hương, Chu Minh Dũ đội mọi người đâu rồi? ”Trương Khánh Chúc dừng xe đạp đứng bên đường gọi to xuống ruộng.
Các xã viên thấy anh ta đẩy xe đạp nên biết là cán bộ, họ đều chỉ đường cho anh ta.
“Ở bên kia, đang dạy người khác lái máy cày.”
Mấy hôm nay Chu Thành Chí và Chu Bồi Cơ luân phiên lái máy cày cày ruộng, Chu Minh Dũ ở bên cạnh chỉ huy là được, nhưng có một số vấn đề chi tiết chỉ có thể được tìm thấy trong quá trình lái xe hàng ngày, vừa chỉ bảo trong khi tìm ra vấn đề.
Ngay sau đó, Chu Minh Dũ bị gọi đến, nhìn thấy Trương Khánh Chúc, anh kinh ngạc nói: “Sao anh Trương đến rồi, đến công xã có việc sao? Anh ăn cơm chưa?”
Trương Khánh Chúc cười nói: “Minh Dũ à, tôi đến để tìm anh.”
Anh ta nói với Chu Minh Dũ về việc xưởng chế tạo máy móc tỉnh bảo bọn họ đi, chỉ là bỏ qua chuyện xưởng chế tạo máy móc khu vực.
“Xưởng chế tạo máy móc tỉnh gọi chúng tôi đi ư?” Chu Minh Dũ cũng không ngờ đến điều này.
Trương Khánh Chúc gật đầu: “Đúng thế, xưởng chế tạo máy móc khu vực vẫn chưa nghiên cứu ra đã giao nộp cho tỉnh rồi. Minh Dũ, mau thu dọn đi, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Gấp vậy sao?
Chu Minh Dũ vẫn còn chưa nghĩ kỹ là có nên đi hay không: “Anh Trương, anh đi không được sao? Anh xem tôi đang bận không đi được.”
Các ông cụ đang ăn cơm nghe thấy, hét to: “Đi đi, ở đây có đội trưởng rồi.”
Dù sao Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ cũng biết lái máy cày rồi.
Nghe nói Chu Minh Dũ sắp lên tỉnh, bọn họ cảm thấy may mắn và vinh hạnh, nói: “Không hổ danh là chiến sĩ thi đua, đúng là học gì biết nấy. Nếu nghiên cứu ra vật dụng gì mới thì đại đội chúng tôi cũng được thơm lây rồi.”
“Đúng thế, sao Minh Dũ không xin hai chiếc mang về, ha ha.”
Chu Minh Dũ dẫn Trương Khánh Chúc về nhà ăn cơm trước.
Mạc Như cùng bọn trẻ ở nhà nấu ăn chứ không đến gian phòng phía nam. Cô cán một ít bánh hấp, cuộn trứng gà cho bọn trẻ, cô còn nấu một nồi xương hầm củ sen, cộng với các loại rau ngâm, kim chi, rất thịnh soạn.
Thấy Trương Khánh Chúc đến, Mạc Như vội gọi bọn họ ăn cơm.
Chu Thất Thất chào hỏi, sau đó lau miệng: “Ba mẹ, con ăn no rồi, con đi học đây.”
Mạc Như: “Chẳng phải là chưa đến giờ sao?”
“Bọn họ hẹn con đi kể chuyện.” Cô bé vơ một nắm đậu phộng ngào đường trên bếp rồi bỏ chạy.
Trương Khánh Chúc thấy bữa ăn của gia đình chiến sĩ thi đua rất thịnh soạn, ăn còn ngon hơn cả người thành phố, anh ta không khỏi ngưỡng mộ: “Minh Dũ, Mạc Như, bữa ăn của mội người không tệ đấy.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Người thành phố như anh Trương nói bữa ăn của chúng tôi ngon, người không biết còn tưởng anh đang chê cười chúng tôi đấy, quanh năm chúng tôi cũng hiếm khi ăn món này một lần. Anh xem, xương cũng không có thịt, chỉ mua xương thôi.”