Chu Minh Duyệt: “Đội trưởng, hay là... để tôi đi.”
Chu Thành Chí: ...
“Tôi đi rồi thì cậu có thể làm sản xuất không?” Không có ông cụ ở nhà có được không.
Chu Minh Duyệt: “Vậy... để ai đi đây?” Anh ta không dám đi, hơn nữa không có kể toán càng không được.
Anh ta đề cập vài người, đội trưởng hay kế toán đều không được, hay là để cho anh em Chu Minh Lâm, hoặc Chu Thành Liêm, Chu Bồi Cơ gì đó.
Cuối cùng, Chu Thành Chí gõ thước tay: “Để vợ Minh Dũ đi.”
Chu Minh Duyệt: “Đội trưởng, chiến sĩ thi đua chỉ là một phụ nữ.”
“Phụ nữ thì sao, không giỏi bằng cậu sao? Người ta từng đến Đại Trại đấy.”
Chu Minh Duyệt không nói gì, phụ nữ cầm nhiều tiền như thế... có hơi nguy hiểm.
Chu Thành Chí quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi, cả hai quay về tìm Mạc Như, bảo cô mang tiền đến cho Chu Minh Dũ.
Mạc Như vừa nghe thấy đã đồng ý ngay, nhìn sắc trời, dù đã bốn giờ nhưng ngày dài hơn, lên đường không vấn đề, cô nói: “Giờ cháu đi đến huyện, vừa kịp chuyến tàu lửa buổi tối.”
Chu Thành Chí nói: “Bảo chú của cháu lái xe đưa cháu đi.”
Mạc Như cười nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, cháu tự đi là được rồi. Đội trưởng không cần lo, năm nay trị an rất tốt.”
Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, chính là nói đến hiện tại.
Huống hồ, chặn đường cướp của, he he, chán sống rồi.
Sức mạnh không gian của cô hiện tại không chỉ ở mức độ ban đầu đánh Khám Nhật Sơn, nên không có người nào mang tiền đi thích hợp hơn cô rồi.
Chu Minh Duyệt lẩm bẩm trong lòng, chiến sĩ thi đua chình là chiến sĩ thi đua, khí thế thật khác biệt người ta đồng ý mang tiền đi không chút do dự.
Mạc Như cùng Thất Thất và Tiểu Bát, chủ yếu là xin phép Tiểu Bát, rồi nói với Trương Thúy Hoa, nhờ bà trông giúp bọn trẻ.
Cô thu dọn gói đồ qua loa rồi lái xe đạp đến huyện, đến huyện lị thì trời đã tối, cô cũng không thể đến đại viện gia thuộc chính phủ, hơn nữa đi thẳng đến ga tàu lửa tìm người phụ trách tổ trưởng Kinh của phòng điều hành.
“Tổ trưởng Kinh, đại đội của công xã chúng tôi có việc quan trọng, bảo tôi nhất định phải đến tỉnh lị vào ngày mai, nên phải cho tôi mua một vé tàu lửa.”
Trước đây trưởng ban Khâu nhờ tổ trưởng Kinh giúp cô mua vé, có xã giao mấy lần, cô cũng quen biết với tổ trưởng Kinh, tặng mấy lần nấm và trứng gà, tổ trưởng Kinh có ấn tượng rất tốt với cô.
Lần này, cô lại mang nấm và trứng gà đến tặng cho tổ trưởng Kinh.
“Đồng chí Mạc Như, cô khách sáo quá, mua vé xe thì nói một tiếng, cần gì phải mang đồ đến.” Tổ trưởng Kinh thấy rất vui, chỉ mở miệng khách sáo thế thôi.
Mạc Như cười nói: “Nếu là những đồ ngon khác thì chúng tôi không có, nhưng đại đội chúng tôi có nấm và trứng gà, gửi cho anh ăn thử.”
Tổ trưởng Kinh bảo cô khóa xe trước, sau đó đi mua vé, nhưng không có vé ngồi.
Mạc Như nói: “Vé đứng cũng không sao, ứng phó qua loa là được rồi.”
Tổ trưởng Kinh cho người mua cho cô vé đứng toa chỉ định, tiễn cô đến phòng chờ, một lúc nữa là xe đến rồi.
“Mạc Như, cô lên tàu tìm nhân viên tên là Kinh Huy, đó là anh họ của tôi, anh sẽ sẽ sắp xếp giúp cô.” Cô ta chỉ vào vé của Mạc Như: “Anh ta phụ trách toa tám.”
Mạc Như cảm ơn cô ta: “Tổ trưởng Kinh bận việc của mình đi, lát nữa tôi lên xe là được rồi.”
Tổ trưởng Kinh cũng không có việc gì nên trò chuyện với cô, dù gì Mạc Như cũng là chiến sĩ thi đua, cũng coi như có tiếng trong huyện. Nhất là lần này Chu Minh Dũ đến xưởng chế tạo máy móc tỉnh giúp nghiên cứu và phát triển máy móc nông nghiệp mới, chuyện này đã đăng lên Nhân Dân nhật báo, tổ trưởng Kinh đương nhiên cũng biết.
Trò chuyện một lúc, tàu lửa đến rồi, nhân viên thổi còi hét to soát vé, tổ trưởng Kinh tiễn Mạc Như lên xe.
Gặp Kinh Huy ở toa tám, tổ trưởng Kinh chào hỏi nhờ anh ta giúp đỡ chăm sóc Mạc Như.
Mạc Như chào tạm biệt tổ trưởng Kinh và lên xe, trên xe rất đông, chỗ nào cũng toàn là người, còn có người không chen lên được nên bò từ cửa sổ vào.
Kinh Huy dẫn Mạc Như đến phòng phục vụ, bảo cô chờ ở đó, anh ta đến toa khác tìm đồng nghiệp.
Thấy Mạc Như có thể ở trong phòng đơn, các hành khách khác vô cùng ngưỡng mộ.
Ban đêm là vất vả nhất nhưng cũng dễ chịu đựng nhất, hành khách không có chỗ ngồi thì bùn ngủ như chó, có chỗ ngủ mắt nhắm mắt mở là đến nơi rồi.
thì đến ngay khi vừa nhắm mắt mở mắt.
Chuyến tàu lửa này đi qua tỉnh lị, cũng chưa phải là điểm dừng cuối cùng, Kính Huy đến nhắc nhở Mạc Như tàu sắp đến trạm.
Mạc Như cảm ơn một hồi, cô chào tạm biệt Kinh Huy sau khi xuống xe, cô đi theo dòng người đi vào lối ra của nhà ga. Sau khi rời khỏi nhà ga, cô hỏi vị trí của máy xưởng chế tạo máy móc, sau đó lên cô lên xe buýt.