Ai ngờ Chu Minh Dũ còn không thèm nhìn cô ta. chỉ nói với Trương Khánh Chúc: “Anh Trương à, vợ em mang tiền qua rồi, mai anh nói một chút với xưởng giúp em, xem thử đại đội chúng em có thể nào mua thêm hai máy cày nữa được không.”
Trương Khánh Chúc chào hỏi với Mạc Như xong, đang ngạc nhiên Mạc Như tự đến, thật không hổ danh là lao động tiêu biểu, những người đàn bà dưới quê thông thường đừng nói là đi xe lửa đến thành phố, đến huyện thì người đó cũng không biết gì cả.
Nghe lời của Chu Minh Dũ. anh ta nửa đùa nửa thật nói: “Cậu tìm thẳng quản đốc Lý còn đâu cần phải anh nói chuyện chứ.”
“Anh là kỹ thuật viên chính thức, đương nhiên là anh phải xin lợi ích giúp đại đội chúng em rồi.” Chu Minh Dũ cười bước lên trên, nhận lấy đồ ăn trong tay anh ta.
Hà Mẫn đứng ở cửa thấy Chu Minh Dũ không tiếp lời của cô ta, ngay lập tức cảm thấy rất mất mặt, cô ta quay người lại ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn cơm của mình, “Trương Khánh Chúc à, ở đây anh có hành không, hái vài nhánh cho em đi, à, với lại tương nữa.”
Một mình cô ta ngồi ngay chính giữa cái bàn, bàn bị chiếm hơn nửa, người khác nếu muốn ngồi xuống thì phải ngồi chen chúc với cô ta.
Trương Khánh Chúc nhẹ nhàng đẩy cô ta, ngỏ ý nhường chỗ ngồi cho Mạc Như một chút, Hà Mẫn gần như là nũng nịu sát vào người anh ta, hừ một tí không nhúc nhích.
Chu Minh Dũ mang phiếu cơm và tiền trả cho Trương Khánh Chúc, cười nói: “Anh Trương à, em với Mạc Như đến nhà ăn để ăn.”
Nhà ăn 7 giờ rưỡi mới đóng cửa mà.
Trương Khánh Chúc đương nhiên là không chịu lấy tiền và hộp cơm, “Em còn khách sáo với anh sao.”
Chu Minh Dũ bèn đặt trên giường anh ta, “Anh cũng không phải là một mình một thân ăn rồi cả nhà không đói, đương nhiên là phải trả cho anh rồi.”
Trương Khánh Chúc hơi ngượng ngùng, cứ cảm thấy trong lời của anh có nghĩa bóng, muốn giải thích là Hà Mẫn đến vì anh ấy, nhưng mà vợ người ta ở đó, anh ta nói như vậy thì chắc phải đánh nhau mất, nên chỉ đành im miệng.
Mạc Như đã lấy một ít đồ ăn ở trong không gian ra đặt ở trong túi xách, Chu Minh Dũ bèn lễ phép mời Trương Khánh Chúc cùng đến nhà ăn để ăn.
Trương Khánh Chúc nhìn Hà Mẫn một cái, “Hà Mẫn à. hay là em…”
“Ê, em nói có ai đối xử với khách như mọi người không? Dù gì em cũng là khách, mọi người bỏ em lại tự đi ăn? Không ngại à?” Hà Mẫn lườm Mạc Như một cái, nhìn thế nào cũng cảm thấy người đàn bà dưới quê này không phải là người dễ ăn hiếp.
Trương Khánh Chúc nghe cô ta nói như vậy, bèn kêu Chu Minh Dũ và Mạc Như đi ăn trước, anh ta cùng ở cùng với Hà Mẫn.
Mạc Như đến nhìn còn không thèm nhìn Hà Mẫn, chỉ vẫy tay với Trương Khánh Chúc một chút, “Anh Trương à, vậy chúng em đến nhà ăn trước đây.”
Cô cũng xem như nhìn ra rồi, Trương Khánh Chúc rõ ràng là có ý với Hà Mẫn, giống những người đàn ông mà vào trong thành phố bị thế giới sắc màu làm mờ mắt, xem thường vợ cưới chính thức ở nhà.
Chờ hai người đó đi, Hà Mẫn hừ một tiếng, giọng điệu kỳ lạ nói: “Trương Khánh Chúc à, quản đốc có mời anh ở lại nhà máy làm kỹ thuật viên không?”
Trương Khánh Chúc lắc đầu, “Không có.”
“Thấy chưa, em đã nói con người anh thật thà chất phác, không hiểu chuyện.” Cô ta dùng đũa táy máy miếng khoai tây ở trong hộp cơm.
Trương Khánh Chúc ngây người ra một chút. “Quản đốc tìm Chu Minh Dũ rồi à?”
Hà Mẫn gật gật đầu, “Em nghe anh của em nói, quản đốc còn tính chuyển hộ khẩu và mối quan hệ cho anh ta, kêu vợ con anh ta cũng qua đây, nhưng mà anh ta lại không chịu! Em nói hai người đến cùng nhau, anh là kỹ thuật viên trong huyện, anh ta làm người lái xe máy cày ở trong đội sản xuất, sao mà còn được việc hơn anh nhỉ? Cơ hội mà người ta không trông chờ, thì biết bao nhiêu người trong chờ mà không có đó chứ.”
Nghe cô ta nói như vậy, Trương Khánh Chúc cảm thấy hơi mất mặt, đáng lẽ anh ta là kỹ thuật viên của huyện, dạy Chu Minh Dũ lái xe máy cày, anh ta có cảm giác ưu việt hơn.
Ban đầu còn nói bốc phét khoác lác nói lo cho Chu Minh Dũ, nhưng mà hơn một tháng nay đến nhà máy cơ khí tỉnh, rõ ràng là Chu Minh Dũ đang chăm lo cho anh ta.
Quản đốc Lý ngày nào cũng phải tìm Chu Minh Dũ để nói chuyện, nhưng rất ít khi tìm anh ta.
Điều này có nghĩa là gì chứ? Rất rõ ràng mà, quản đốc Lý nhắm trúng Chu Minh Dũ nhưng mà lại không nhắm trúng mình thôi.
Quản đốc Lý muốn Chu Minh Dũ vào xưởng, còn chuyển mối quan hệ cho, nhưng Chu Minh Dũ từ chối, còn mình thì sao? Tìm hết cách để mở rộng mối quan hệ, nhưng đều không thành công, chỉ đành lủi thủi về nhà.
Cơ hội mà mình nằm mơ cũng ước có được, thì Chu Minh Dũ người ta lại không thèm?
Cảm giác này khiến cho Trương Khánh Chúc rất không dễ chịu.