Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 1136 - Chương 1136: Ghen Tỵ (3)

Chương 1136: Ghen tỵ (3) Chương 1136: Ghen tỵ (3)

Chủ nhiệm kia rất khách sáo với cô, cũng không hỏi mấy câu thì đã kêu Chu Minh Dũ đưa cô ấy về sở tiếp đãi nghỉ ngơi.

Hai người quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc, phát hiện là Hà Mẫn vẫn còn đang ở đó.

Nét mặt của Trương Khánh Chúc không tốt lắm, thấy bọn họ quay về, ngay lập tức cười nói: “Mạc Như à, em đến ký túc xá của Hà Mẫn ở tạm hai ngày, bên ký túc xá của cô ấy có giường trống.”

Chu Minh Dũ cười nói: “Anh Trương không cần phiền phức đâu, chúng em tìm chủ nhiệm viết một tờ giấy đến sở tiếp đãi ở rồi.”

“Sở tiếp đãi à, ở đó mắc lắm đó, đội sản xuất các em chi bao nhiêu tiền công tác vậy.” Trương Khánh Chúc trở nên nôn nóng giọng điệu bất giác trở nên hơi khó nghe, anh ta xuất thân từ huyện, trợ cấp công tác đều rất căng thẳng.

Nghe giọng điệu của anh ta khó nghe, Chu Minh Dũ ngây người ra, nhưng cũng không nói gì, cười cười, “Chỉ ở hai ngày thì cũng không có bao nhiêu tiền.”

Vừa nói chuyện thì anh đã dọn dẹp xong chăn mền vác lên vai, rồi lại đeo túi đeo chéo, còn đưa hết những quyển sách và những vật dụng khác mua cho Mạc Như cho Mạc Như, kêu chút nữa cô ấy để vào trong không gian.

Mạc Như nhìn sách mà anh ấy mua, lại nhìn thấy một quyển kiểu dạng đan len, có kim thẳng và kim móc, cô ấy không nhịn được cười lên, “Anh út năm à, anh mua cái này làm gì, ai muốn đan áo len à?”

Đôi mắt Chu Minh Dũ sáng lên nhìn cô, “...Anh đan cho em không được à?” Đó là một quyển sách cũ mà lúc anh mua sách nhìn thấy, chỉ mua bằng một hào, giá gốc thì phải tận một đồng hai!

Mạc Như cười, “Vậy thì em cảm ơn trước nha, em đặt trước một cái áo có nút cài và một cái áo có mũ.”

Hai người nói cười dọn dẹp xong, bèn chào tạm biệt với Trương Khánh Chúc.

Trương Khánh Chúc đứng dậy tiễn bọn họ, Hà Mẫn thì lại lạnh lùng nhìn bọn họ, cứ hừ mãi.

Tỏ vẻ gì chứ!

Có tình chọc giận cô ta à! Đừng tưởng cô ta không biết.

Nhìn thấy Trương Khánh Chúc vẫy tay ở cửa, cô ta cố tình lớn tiếng nói: “Ra vẻ gì chứ, chẳng qua là một tên chân lắm tay bùn, còn tưởng mình là sinh viên đại học gì à, đọc sách, đọc có hiểu không chứ?”

Trương Khánh Chúc vội ra hiệu cho cô, nỏ ý cô nhỏ tiếng lại, hai người còn chưa đi xa, sẽ nghe thấy.

“Em đâu có làm chuyện gì có lỗi, em sợ gì chứ?” Hà Mẫn kiểu ấm ức, chờ Trương Khánh Chúc quay về nhà, cô ta không cam tâm hỏi: “Trường Khánh Chúc, anh nói em tệ hơn Mạc Như kia sao?”

Trương Khánh Chúc lắc đầu: “Chỉ tốt hơn không tệ hơn, em có hộ khẩu thành phố, điểm nay có thế nào thì cô ấy cũng không theo kịp được.”

“Nhưng nếu Chu Minh Dũ đồng ý đến nhà máy cơ khí thì sao? Quản đốc chuyển hộ khẩu cho bọn họ thì sao?” Hà Mẫn vẫn không phục, cô ta không chỉ muốn nghe điều này.

Trương Khánh Chúc nghĩ lại một chút, “Vậy thì em cũng tốt hơn cô ấy, em là học sinh tốt nghiệp… cao trung? Cô ấy hoàn toàn chưa từng đi học ngày nào.”

“Cô ta cũng đọc sách được, nếu đến nhà máy cơ khí, không đi học có khác gì đi học không?” Hà Mẫn càng nghĩ càng tức giận, hơn nữa thực ra cô ta chỉ là tốt nghiệp sơ chung mà thôi.

Trương Khánh Chúc có một phút giây cứng họng, không nói nên lời.

Nếu nghĩ kỹ lại, Mạc Như có tệ hơn Hà Mẫn không?

Đương nhiên là không tệ!

Cô ấy là lao động tiêu biểu mà đến Đảng ủy khu vực cũng phải biểu dương!

Tuy rằng không có hộ khẩu thành phố, nhưng mà… chỉ cần người ta đồng ý, dường như cũng hoàn toàn không khó.

Trời, sao Chu Minh Dũ tốt số thế nhỉ, Trương Khánh Chúc cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ.

Điều kiện khiến anh ta khó hiểu là, anh ta đường đường có hộ khẩu thành phố, kỹ thuật viên khoa kỹ thuật của chính phủ huyện, lại đi ngưỡng mộ một thành viên của đội sản xuất dưới quê!

Mạc Như và Chu Minh Dũ đến sở tiếp đãi lấy một căn phòng, sau khi để lại đồ đạc xong Chu Minh Dũ bèn kéo Mạc Như đi dạo phố, ở trong một con hẻm không mấy bắt mắt lại phát hiện một chợ đêm tạm thời, đương nhiên là phi pháp.

Hai người đi dạo một chút, có nông dân ở khu ngoại ô đến dùng trứng để đổi phiếu lương thực, lương thô, cũng có người bán một ít những đồ mà nhà mình có.

Lúc bước đến dưới một cây ngô đồng, ở đó có một bà cụ xách một cái túi to đang bán sợi lông cừu

Bà cụ kia nhìn thấy hai người họ bước đến, nhỏ tiếng nói: “Đây đều là sợi lông cừu sản xuất từ Thượng Hải, chất lượng tốt vừa ấm lại vừa hợp thời trang, đan áo lông quần lông khăn lông.”

Mạnh như nghe hơi động lòng, lúc này kiểu dáng quần áo đơn giản, áo lông từ tháng đông chí có thể mặc đến tiết Đoan Ngọ, tháo đỉnh áo bông ra hầu hết đều chỉ có một cái áo lót hoặc mặc hai thêm hai áo. Nếu có áo lông, áo ba lỗ, áo cài nút, thì mùa xuân thu tiện lợi hơn nhiều, dù gì ở đây bốn mùa rõ ràng, mùa xuân và mùa thu cũng rất là dài.

Bình Luận (0)
Comment