Quản đốc Lý đang kiểm tra máy nông nghiệp mới sản xuất ở trong phân xưởng, nghe nói Chu Minh Dũ và vợ anh ấy tìm ông, ông dặn dò một tiếng rồi đến văn phòng.
Sau khi gặp mặt, Mạc Như đưa vài hũ dưa muối, dưa chua, mứt trái cây của mình làm trước, “Quản đốc Lý à, đây là do cháu tự làm, chú nếm thử xem.”
Quản đốc Lý khá vui mừng, kêu bọn họ ngồi, hỏi một chút tình hình nơi ở, “Sao không ở ký túc xá? Kêu bọn họ sắp xếp một căn kí túc xá ở hai ngày tốt biết mấy, không cần tốn tiền.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Ký túc xá thì cũng không có chỗ trống, làm phiền người khác không tốt.”
Quản đốc Lý cũng không dằn co thêm vấn đề này nữa.
Chu Minh Dũ bèn bắt đầu giơ ngón tay ra đếm phải mua những máy nông nghiệp nào.
Một máy cày mới, máy xới đầy đủ phụ kiện, máy tách hạt thu hoạch, máy rải hạt giống, công cụ cày cuốc đơn giản v.v… trong đó những phụ kiện dễ hư thì cần phải dự trù hai cái, đến lúc có vấn đề thì mình cũng có thể tự thay. Ngoài ra anh ấy còn muốn mua một ít những phụ kiện dự bị khác, những cái này sau khi mang về có thể tự ráp lắp ráp sử dụng theo nhu cầu của mình.
Anh ấy có một kế hoạch mới, muốn cải tiến loại hình nhiên liệu ở quê hương, nếu thí nghiệm thành công, đến lúc đó thúc đẩy quảng bá rộng rãi ở cả thôn và công xã.
Quản đốc lý thắc mắc nhìn đơn hàng của anh ấy, những máy nông nghiệp thì biết, nhưng những phụ kiện phía sau thì ông ta không hiểu, “Minh Dũ đây là dùng để làm gì?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Chú Lý à, cháu từng nhìn thấy vấn đề liên quan tới khí đốt ở trên một tờ báo khoa học, nên nghĩ… nên nghĩ là đại đội chúng cháu có phải cũng có thể làm cái này không. Đây chỉ là một suy nghĩ ban đầu của cháu, bây giờ còn chưa hoàn chỉnh.”
Quản đốc Lý ngạc nhiên nhìn anh ấy, “Minh Dũ, cháu được đó.”
Thanh niên này, đúng thật là cứ tạo bất ngờ cho người khác.
Chu Minh Dũ khiêm tốn cười cười, ngày trước môi trường không cho phép, đương nhiên là anh ấy không dám làm phiền, nhưng mà bao nhiêu năm qua rồi, anh và Mạc Như ở trong thôn đã sớm có quyền lên tiếng, đương nhiên có thể từng bước thể hiện bản lĩnh rồi.
Dù gì cũng phải khiến cho cuộc sống ngày càng tốt lên nhỉ.
Cho dù môi trường chung của mười mấy hai mươi năm này sẽ không tốt lắm, nhưng mà anh ấy không muốn khuất phục với môi trường nhịn nhục sống một cuộc sống khó khăn, nếu có khả năng cải thiện môi trường xung quanh mình, đương nhiên là bọn họ sẽ đi thử.
Trình độ công nghiệp của thập niên 60 tuy rằng không đủ cao, nhưng mà tốt hơn thời cổ đại rất nhiều, rất nhiều thứ vẫn có thể thực hiện nhẹ nhàng.
Chẳng hạn như là: Khí đốt dưới quê!
Khi đốt là đồ tốt, nếu có thể xây hồ khi đốt, đến lúc đó nhiên liệu, thuốc trừ sâu, phân bón, thức ăn chăn nuôi đều có hết, quan trọng nhất là phân bón hữu cơ không ô nhiễm, ít nhất đảm bảo thôn mình tự cung tự cấp, vẫn là rất tốt.
Quản đốc Lý: “Chú quyết định ủng hộ cháu, sau này có phụ kiện cần thiết, cháu chỉ cần xin với nhà máy cơ khí ở khu vực các cháu, chú sẽ sắp xếp cho cháu.”
“Chú Lý à, vậy thì cảm ơn chú quá!” Chu Minh Dũ vui mừng nói.
Quản đốc lý duyệt hết mấy tờ giấy này, sau đó kêu bọn họ đến bên kế toán nộp tiền, rồi đến nhà kho nghiệm thu nhận hàng, có thể đi cùng với lại hàng mà gửi đến khu vực bọn họ, sau đó gửi đến nhà ga huyện Cao Tấn.
Đến lúc đó bọn họ có thể lấy hàng trực tiếp ở nhà ga xe lửa.
Chờ những thứ này đều ổn thỏa, quản đốc lý mời Chu Minh Dũ và Mạc Như buổi tối đến nhà anh ấy ăn cơm, “Đều là người của tổ kỹ thuật, cháu quen biết mà.”
Trải qua hơn một tháng tiếp xúc, những người của tổ kỹ thuật đều nhìn Chu Minh Dũ bằng con mắt khác, bây giờ đều xem anh ấy là người nhà.
Dù gì anh ấy mang đến vinh dự lớn như vậy cho tổ kỹ thuật, có thể được thủ tướng tuyên dương ở trên báo Nhân Dân, đây là điều cực kỳ đáng tự hào!
“Chú Lý à, vậy chúng cháu không khách sáo đâu, buổi tối cháu và Mạc Như cùng với kỹ thuật viên Trương cũng đi nha?” Anh ấy hỏi quản đốc Lý.
Nếu Trương Khánh Chúc biết mình đến nhà quản đốc Lý ăn cơm mà không gọi anh ta, chắc là sẽ rất buồn.
Quản đốc Lý cười cười, “Đương nhiên là đi cùng, các cháu cùng đến mà.”
Chu Minh Dũ vui mừng nói: “Chú Lý à, vậy tối nay sẽ đến làm phiền nhà chú nhé. Cháu đưa vợ đi dạo cửa hàng một chút trước, 5 giờ rưỡi tối qua đó.”
Dù gì anh ấy không phải là nhân viên, bây giờ vợ đến rồi, đương nhiên không đi làm cả ngày ở trong phân xưởng, anh ấy còn muốn đưa Mạc Như đi xem phim mà.
Đến thành phố rồi, sao có thể không làm vài điều lãng mạn chứ.
Sau khi chào tạm biệt quản đốc Lý, hai người đến tìm Trương Khánh Chúc muốn nói với anh ta việc buổi tối ăn cơm, kết quả là Trương Khánh Chúc vừa không ở phân xưởng, vừa không ở ký túc xá.