Từ khi Trương Căn Phát đến đây, Trương Cấu vẫn luôn ở gian nhà phía Tây dựng đứng lỗ tai, cửa ra vào và cửa sổ đều được mở rộng, ai nói câu nào cũng đều nghe thấy rõ ràng rành mạch.
Chị ta đã nghe thấy mẹ chồng đòi tám đồng tiền từ Trương Căn Phát, còn có phiếu vải, phiếu hàng hóa mua nồi.
Mẹ của chị ta trước đó vài ngày có nhờ người đưa tin đến cho chị ta, nói rằng mấy cái nồi trong nhà dùng đã nhiều năm, hư hại đến mức không thể vá được nữa, bảo chị ta hỏi thăm giúp một chút trong đội có phiếu mua hàng hay không, xin một tấm mang về mua nồi mới, đương nhiên tốt nhất là thuận tiện đưa thêm ít tiền.
Chị ta cũng đã nhiều năm chưa may đồ mới, áo quần lúc kết hôn vẫn là vải do Chu Minh Quang tặng, cũng chỉ được một bộ, hiện tại đều bị mài rách gần hết, nếu về nhà mẹ đẻ thăm họ hàng cũng không có nổi một bộ quần áo tươm tất.
"Mẹ, để con giúp mẹ xoắn dây thừng.” Trương Cấu tiến vào liền đi lấy cây búa vặn thừng.
Trương Thúy Hoa nhìn chị ta một cái: "Con ngủ rồi?”
“Ngủ rồi.” Trương Cấu thấy mẹ chồng không đưa cây búa cho mình thì có chút không biết phải làm sao.
"Trời không còn sớm, mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải tranh công làm việc.” Trương Thúy Hoa đưa mắt ra hiệu cho Chu Minh Dũ, “Đi tìm nhóm anh trai con chặt cây đi, đừng chờ đến ngày mai.”
Tránh cho đêm dài lắm mộng.
Chu Minh Dũ lập tức đi ngay.
Trương Cấu lại không muốn đi, phải nghĩ cách làm sao để mở miệng xin phiếu mua hàng cùng phiếu vải.
"Mẹ, mấy hôm trước mẹ con nhờ người mang tin tới, hỏi thăm sức khỏe mẹ.”
Trương Thúy Hoa ừ một tiếng, “Chờ gieo hạt mùa hè xong rồi, hai đưa dẫn theo con về nhà mẹ đẻ thăm một chút.” Bà cũng không phải dạng mẹ chồng không biết nói lý, con dâu về thăm nhà mẹ đẻ bà cũng không ngăn cản.
Trương Cấu cảm thấy vui vẻ trong lòng, hiện tại đã thu hoạch lúa mì xong rồi, về nhà mẹ đẻ là phải làm một ít bánh trái lúa mì để mang về.
Trước kia năm nào chị dâu cả cũng đều có thể mang về, năm trước mình cũng mang theo ba cái, năm nay được mùa hẳn là có thể mang nhiều thêm mấy cái.
Đang vui vẻ như vậy, chị ta cảm thấy chuyện xin phiếu này cũng có chút khả quan, "Mẹ, mẹ con nói…”
“Được rồi, tôi biết tấm lòng của bà ấy rồi, cho tôi hỏi thăm sức khỏe bà ấy, mau đi ngủ đi.” Trương Thúy Hoa làm sao có thể không hiểu ý của chị ta, cho dù bà không biết rõ nội dung nhà mẹ đẻ của chị ta nhờ người ta nhắn giúp là gì thì bà cũng biết, đơn giản chính là đòi lương thực và tiền.
Tuy rằng sau lưng Trương Cấu oán giận là vậy, nhưng khi đứng trước mặt Trương Thúy Hoa chị ta thật sự không dám nói thêm cái gì. Mặc dù ai cũng nói Trương Thúy Hoa rất hiền lành, nhưng chị ta biết mẹ chồng mình lợi hại cỡ nào. Vô số lần chị ta lấy hết can đảm muốn làm lớn một trận cho mẹ chồng biết được sự lợi hại của mình, nhưng vừa đến trước mặt mẹ chồng hoặc nghe thấy động tĩnh của Trương Thúy Hoa, tất cả dũng khí đều tan thành mây khói.
Lớn tiếng nói chuyện còn không dám huống hồ chi là muốn trân gân trân cổ lên làm ầm ĩ, chị ta không có cái lá gan đó.
Trong thôn cũng chỉ có một mình người phụ nữ như Đan Điệp Cầm kia mới có thể bắt chẹt được ba mẹ chồng, những gia đình khác cho dù con dâu có lợi hại đến cỡ nào cũng đều sợ mẹ chồng.
Ngô Mỹ Anh rất lợi hại nhưng cũng không dám đối nghịch với mẹ chồng của cô ta.
Trương Cấu vừa nghĩ như vậy, vừa lấy cớ là vì chính mình quá mềm yếu cho nên không dám đối kháng, ủy ủy khuất khuất quay trở về phòng, đóng cửa lại sau đó bắt đầu lẩm bẩm với con gái để xả giận, "Cái người bà kia của con thật đúng là một con gấu mẹ hiếm có trên đời, quá thiên vị, không có mắt nhìn người, coi một con ngốc như là báu vật còn coi mẹ của con như cỏ rác, trong nhà mẹ làm nhiều việc nhất, ăn ít nhất. Thậm chí đeo một cái tịch giáp thì mẹ cũng là người mang cái rách rưới nhất.”
Tịch giáp chính là cái lưới trùm quanh nón, nhà mẹ đẻ của chị ta có thói quen gọi cái tên này.
…
Buổi tối trên đường an tĩnh không có ai, Chu Minh Dũ tìm mấy anh trai cùng nhai đi, còn kêu thêm cả Chu Bồi Cơ, chặt hết mấy cây dương liễu thô nhất phía sau thôn.
Anh không hề khách khí một chút nào, trực tiếp cưa đổ sáu cây dương liễu lớn và hai cây keo mập mạp.
Trong phút chốc kiếm được củi nhiều đến mức dùng không hết.
Có người tới hỏi, thấy là anh, hơn nữa trước đó Chu Thành Chí cũng đã dặn dò trong đội là Chu Minh Dũ muốn xây nhà, dùng điểm công tác trong đội thiếu nợ anh để đổi vật liệu, cho nên cũng không hỏi gì nhiều.
Ngày hôm sau, Trương Căn Phát biết được Chu Minh Dũ chặt tám cây lớn, đau lòng đến mức giống như bị xẻo thịt, nhưng cũng không còn biện pháp nào, ông ta còn phải chuẩn bị đi lên trấn trên giao thành quả thắng lợi của diệt trừ bốn hại.