Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 1154 - Chương 1154: Đến Thủ Đô

Chương 1154: Đến thủ đô Chương 1154: Đến thủ đô

Chu Minh Dũ và Mạc Như cùng nhau chạy vào trong.

Hai người đi theo Mạc Ưng Tập đến văn phòng viện nghiên cứu của đại học tỉnh, nhưng chưa từng đến phòng thí nghiệm.

Chẳng mấy chốc, đám học sinh như hổ sói bắt vài giáo viên, phê phán bọn họ suốt ngày trốn trong viện nghiên cứu tham gia giai cấp tư sản, cần phải bị lật đổ.

“Kẻ thù không đầu hàng thì hãy tiêu diệt chúng.” Một học sinh lưu manh hét to, dùng gậy đập những thứ mình nhìn thấy.

Có rất nhiều đồ đựng dụng cụ trên kệ ở một góc, cậu ta lấy gậy quơ hết.

“Hạ Tu Cẩn.” Một cô giáo hét lớn: “Đó là mẫu thử nghiệm rất quan trọng của chúng ta...”

Học sinh kia nghe xong khựng lại, quay đầu nhếch miệng cười nói: “Cô Hoàng, có phải cô nói sai rồi không? Em tên là Hạ Phản Tu. Là người chống chủ nghĩa xét lại kiên định nhất.” Cậu ta hừm một tiếng, cầm cây gậy quơ lại một lần nữa.

Nào ngờ, cổ tay bị người khác chụp lại, cây gậy cũng bị người khác giật mất.

Hạ Phản Tu nhìn thấy một thanh niên đẹp trai mặc quân phục màu xanh lá, cao hơn mình một cái đầu, trợn mắt la mắng: “Mẹ nó, ở đâu ra phái bảo hoàng của giai cấp tư sản thế?”

Chu Minh Dũ cho cậu ta một nắm đấm, cú đánh khiến cậu ta chảy máu mũi, Hạ Phản Tu đau đớn kêu gào: “Cùng nhau lên đi.”

Những học sinh đó nhìn thấy Chu Minh Dũ mặc quân phục màu xanh lá, trên đầu có ngôi sao năm cánh thì không dám manh động mà chỉ hỏi anh từ đâu đến.

Chu Minh Dũ lạnh lùng nói: “Mày chửi ai là phái bảo hoàng của giai cấp tư sản? Có phải mày nghĩ ông đây là chiến sĩ thi đua bần nông giai cấp vô sản, biết thế nào là bần nông không? Cái loại học sinh như mày xuất thân là gì? Phú nông? Trung nông? Hay là phần tử địa chủ? Rốt cuộc mày là giai cấp phong kiến hay là giai cấp tư sản? Mày có biết Mao chủ tịch đã tự tay phê duyệt cho bọn mày học công học nông, cả nước học giải phóng quân không?”

Bị anh mỉa mai, sắc mặt của Hạ Phản Tu bỗng trở nên khó coi. Khi còn ở trong giai đoạn Bốn sạch, cậu ta thực sự là đối tượng của sự giám sát nặng nề, nhưng hiện tại đã có lý do chính đáng để nổi loạn.

Mạc Như bước đến đỡ cô giáo bị đẩy ngã: “Các người có thể làm cách mạng, nhưng đừng phá sản nghiệp lớn của nông dân chúng tôi.”

Viện nghiên cứu khoa học đời sống đại học tỉnh có một số phương hướng nghiên cứu, một trong số đó là nghiên cứu hạt giống cây trồng tốt hơn, có hạt giống tốt hơn thì có thể kháng sâu bệnh, chống đổ ngã, chắc khỏe hơn và năng suất cao hơn. Đây là giải quyết gốc rễ vấn đề ăn uống của nhân dân cả nước, không còn chịu đói nữa.

Tuyệt đối không được phá hoại.

Hạ Phản Tu kêu gào muốn xử Chu Minh Dũ: “Có gan thì nói tên ra đi.”

Chu Minh Dũ nhìn cậu ta với ánh mắt khinh miệt: “Mày là phần tử xấu của giai cấp tư sản ẩn náu trong đám học sinh không xứng hỏi tên của giai cấp vô sản, cút sang một bên đi, đừng để anh mày đánh một trận.”

Bao năm nay điềm đạm quen rồi, anh cũng quên đi nguyên chủ là kẻ lỗ mãng, một nắm đấm có thể đánh chết gửi trả lại bụng mẹ cái tên Phản Tu này.

Lúc này, có người la to: “Phái bảo hoàng đến rất nhiều người, chúng ta mau giải tán thôi.”

Những người kia vù vù chạy đi, thầy trò của viện nghiên cứu cũng thở phào nhẹ nhõm, giờ mới có thời gian cảm ơn Chu Minh Dũ và Mạc Như.

Mạc Như hỏi bọn họ: “Cho hỏi Mạc Ưng Tập có ở đây không? Tôi là chị cậu ấy.”

Cô giáo kia nói: “Mạc Ưng Tập ở trong nhà kho phía sau, rất an toàn.” Cô giới thiệu mình tên Hoang, là phó viện trưởng của viện nghiên cứu, Mạc Ưng Tập hiện tại đang theo cô ấy.

Người còn lại là chủ nhiệm Lý, hiện tại viện trưởng không có ở đây, hai người họ phụ trách một số công việc của viện nghiên cứu.

Cả hai cùng cô giáo Hoàng đi tìm Mạc Ưng Tập.

Bởi vì Mạc Ưng Tập còn nhỏ nên được giáo viên và các bạn học giấu trong kho để tránh bị người khác đánh.

“Chị, anh rể.” Nhìn thấy Mạc Như và Chu Minh Dũ, Mạc Ưng Tập trong phút chốc chợt thấy kích động, sà vào lòng chị.

Mạc Như nhìn thật kỹ cậu ta, nhận ra em trai đã gầy đi nhiều, dù gì em trai cũng vẫn còn nhỏ, đối mặt với cục diện như thế nhất thời không thể thích ứng được, áp lực tâm lý sẽ rất lớn.

Cô giáo Hoàng cũng không làm phiền bọn họ, lặng lẽ rời khỏi để lại không gian cho bọn họ.

Mạc Như thấy bên cạnh có chiếc ghế dài nên dẫn em trai ngồi xuống, an ủi cậu: “Đừng sợ, nếu không được thì mình về nhà, chúng ta không nhất thiết cứ phải ở đây.”

Mạc Ưng Tập gật đầu, lòng sợ hãi ban đầu khi nhìn thấy chị gái và anh rể cũng bỗng chốc bình tĩnh trở lại.

Cậu ta hỏi tình hình gia đình, Mạc Như bảo cậu đừng lo, mọi việc đều rất tốt.

“Chị, em thực sự... hoảng sợ, có phải là em vô dụng quá.” Mạc Ưng Tập có hơi buồn phiền, ban đầu cậu ta nghĩ lớn lên có thể bảo vệ chị và gia đình mình, nhưng rồi lại để chị và anh rể đến thăm mình.

Bình Luận (0)
Comment