Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 1164 - Chương 1164: Về Nông Thôn

Chương 1164: Về nông thôn Chương 1164: Về nông thôn

Anh nằm bên cạnh Mạc Như, nhìn cô với ánh mắt không biết phải làm gì, cho đến khi nhiệt độ cơ thể cô từ từ giảm xuống, anh cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu.

...

Khi trời sáng, ánh sáng từ ô cửa kính chiếu vào phòng, chiếu xuống mi mắt Mạc Như.

Hàng mi dày của cô khẽ rung rung.

Chu Minh Dũ lập tức mở mắt: “Em thấy đỡ nhiều chưa?”

Mạc Như mở mắt nhìn người đàn ông trước mặt, Nhìn thấy bộ râu xồm xoàm và đôi mắt đỏ hoe của anh, cô lập tức vùi đầu vào vòng tay anh: “Em xin lỗi đã làm anh lo lắng”.

Chu Minh Dũ ôm chặt cô, cằm anh xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Anh đâu có lo đâu, anh biết em nhất định sẽ không sao mà, đúng không?”

Mạc Như cười: “Đúng thế.”

Trong lúc đang mơ màng, dường như cô nghe thấy giọng nói của Thất Thất và Tiểu Bát đang nói chuyện với cô, không ngừng gọi cô “Mẹ, mẹ...”, cô cũng không biết có phải do mình đang suy nghĩ lung tung hay không, dù sao thì giọng nói này như đang chữa lành cô, làm cho lòng cô thấy rất thoải mái và đôi tai rất dễ chịu, không có chỗ nào không thoải mái, sau đó cô tỉnh dậy.

ban ngày cùng ban đêm nằm mơ, dù sao thanh âm đối với nàng rất có lợi, làm cho nàng dễ chịu tâm tai, không có chút nào khó chịu, sau đó liền tỉnh lại.

Thấy Chu Minh Dũ lo lắng như vậy, cô không khỏi cảm thấy áy náy.

Cô lấy một viên ngậm làm từ cây trong không gian cho vào miệng anh: “Nào, bổ sung năng lượng thôi.”

Thấy cô đã hoàn toàn khỏe lại, tâm trạng cũng hồi phục rất tốt, Chu Minh Dũ đâu cần bổ sung năng lượng, anh ôm cô vào lòng và nói vài câu dịu dàng trêu chọc, đột nhiên phát hiện vẻ mặt cô thay đổi.

Đó là một trong cú sốc tột độ, sau đó chuyển thành một sự ngạc nhiên tột độ... vui mừng khôn xiết.

“Vợ, có chuyện gì vui à?” Chu Minh Dũ không kìm được tim đập nhanh hơn, không gian có thay đổi gì hay sao?

Mạc Như dằn lại trái tim đang đập loạn nhịp, đôi mắt cong nhìn Chu Minh Dũ cười, gật đầu.

“Tốt quá rồi.” Anh nắm chặt tay cô: “Mau miêu tả cho anh nghe hiện tại thế nào?”

Mạc Như cũng rất kích động, cô không ngờ hiện tại lại xuất hiện một bước nhảy vọt về chất trong không gian.

Trước đây không gian cũng thay đổi mấy lần, chủ yếu là bởi vì phạm vi trở nên lớn hơn, sau đó là bởi vì con gái có thêm một cái giếng, bởi vì con trai mọc ra một cái cây, hiện tại... Không gian trực tiếp thay đổi, hơn nữa nó đã trở thành một nơi rất, rất rộng rãi…

Ở xa có núi, trên núi có cây.

Gần đó là một cái giếng với những bậc thang bằng ngọc trắng, bên giếng là cây ngọc bích sum rậm rạp xanh tươi, xung quanh là những bãi đất nhấp nhô.

Đúng là đất rồi, không còn là đất mặt cứng nữa, đất này nhất định có thể trồng cây.

Vừa nghĩ tới, cô không kìm được thử xem mình có thể cày ruộng hay không.

Quả nhiên, cô dùng ý niệm không chế hạt giống đè vào chỗ đất trống dưới cây, sau đó nước giếng từ từ chảy ra, chảy qua chỗ đất trống làm ẩm hạt giống.

Thực sự có thể trồng cây.

Những thứ cô đã thu thập trước đây được phân loại rồi chất đống bên khu đất trống. Ban đầu, những thứ cô ấy thu thập đã đầy và không thể chứa được nữa, nhưng hiện tại ở nơi đó đã mở rộng diện tích rất lớn.

Cô kể hết mọi chuyện với Chu Minh Dũ.

Chu Minh Dũ nghe như điên như dại: “Anh rất muốn vào trong nhìn xem.”

Mạc Như thử, nhưng cô không thể thu Chu Minh Dũ vào trong, hơn nữa ngay cả cô cũng không thể vào được: “Kỳ lạ quá, chúng ta không vào trong được.”

Chưa từng có người giải thích về quy tắc của không gian, lần nào cô cũng tự mò mẫm, hoặc là thụ động thăng cấp.

Lúc đầu cô nghĩ nó chỉ to bằng cái thùng đựng hàng, không thể thu được động vật sống như gà, vịt, cá nhưng lại có thể bắt muỗi, ve sầu, châu chấu, bọ xít và các loại côn trùng gây hại khác. Có một dạo cô cho rằng đây là không gian lưu trữ trừ hại sâu bọ, nhưng sau đó lại có thêm nhiều giếng nước và và cây cối đã làm cho không gian bắt đầu có mạng sống.

Không ngờ lần này lợi hại hơn nữa, giống như trực tiếp mở ra toàn bộ lãnh thổ.

Trước đây cô cho rằng không gian được nâng cấp từ nhỏ đến lớn, nhưng bây giờ cô tự hỏi không gian vốn dĩ rộng lớn như vậy nhưng cô không đủ năng lực. Lúc đầu chỉ có thể sử dụng một phần nhỏ, dần dần thấy được ngày càng nhiều, hiện tại có tính là nhìn thấy cả thế giới không?

Cô bảo lưu ý kiến ​​của mình để tránh mình đoán sai.

Chỉ là không thể cùng Chu Minh Dật vào trong mặc sức dạo chơi, trong lòng cô vẫn có chút tiếc nuối.

Cô cười nói: “Tràn đầy năng lượng, tinh thần hăng hái. Anh Út Năm, chúng ta tiếp tục đi.”

Lúc này, Mạc Ưng Tập ở bên ngoài gõ cửa: “Chị, anh rể, hai người ra ngoài chưa?”

Chu Minh Dũ trả lời một tiếng rồi đi mở cửa cho cậu ta.

Bình Luận (0)
Comment