Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 1178 - Chương 1178: Bảo Vệ

Chương 1178: Bảo vệ Chương 1178: Bảo vệ

Chỉ là Phó Trân có gia cảnh tốt, xuất thân tốt, khiến cô ta thất vọng hết lần này đến lần khác, cô ta nghĩ rằng Phó Trân có miễn tử kim bài, cho dù có hành vi không tốt, nhưng chỉ cần không phải là phần tử xấu thì sẽ có người bảo vệ.

Dù sao thì ba, anh cả, anh hai của cô ấy cũng có một địa vị nhất định, đều có thể bảo vệ cô ấy, ai dám động đến cô ấy?

Bao nhiêu năm qua có biết bao nhiêu phong trào, hết lần này đến lần khác, đều không liên lụy đến cô ấy.

Ông trời thật có mắt, không ngờ lại có tình huống như hiện tại.

Mặc dù nhà họ Phó hiển hách, nhưng cũng bởi vì gia đình họ hiển hách nên bọn họ bị tước đoạt và bị đả đảo.

Hà Mai chưa từng nghĩ nhà họ Phó vốn xuất thân màu đỏ như thế, có lẽ cả đời đều được vẻ vang, nhưng cũng có một ngày lại sụp đổ.

Điều đó đâu ai ngờ.

Ha ha, người tính không bằng trời tính.

Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của cô ta, Phó Trân khinh thường hừm một tiếng.

Tiếng hừm kia khiến Hà Mai tức giận, cô ta giơ tay tát vào khuôn mặt sáng sủa và xinh đẹp của Phó Trân. Cô ấy cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, dựa vào cái gì mà người ta đã có nếp nhăn rồi mà cô ấy vẫn trắng nõn như thế, ngoài bộ dạng thùy mị chín chắn ra, chẳng có dấu vết của thời gian.

Không công bằng.

“Hà Mai, học tập giao lưu sao có thể đánh người được?” Có một người tóm lấy tay của Hà Mai.

Hà Mai nhìn người đang bắt cô ta, nghiến răng nói: “Lý Ngạn, anh có ý gì?”

Lý Ngạn là người cô ta đã yêu thầm mấy năm, nhưng anh lại vẫn luôn thích Phó Trân, ban đầu có thế nào cũng không dập tắt hy vọng, nói muốn đợi Phó Trân, cuối cùng vẫn không chống lại được ý muốn kết hôn của gia đình nên anh ta đã cưới Hà Mai.

Nhìn chồng của mình bảo vệ người phụ nữ kia, đôi mắt của Hà Mai cũng đỏ rồi.

Phó Trân chế giễu: “Các người như thế là đủ rồi, diễn sâu quá thì thôi bỏ đi, đừng tự coi mình là diễn viên.”

Cô ấy hoàn toàn không coi Hà Mai ra gì.

Cho dù có giành được thì thế nào?

Bản thân không phải là lãnh đạo của bệnh viện, chỉ là một bác sĩ bình thường, thường ngày nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc, chưa bao giờ coi thường bệnh nhân.

Bản thân có tư tưởng đàng hoàng, tích cực dựa vào tổ chức, cư xử đúng mực, cho dù ba cô ấy có bị cách chức cũng không thể phủ nhận công lao của ông ta.

Vậy nên bọn họ dựa vào cái gì mà đánh cô ấy? Đây chẳng qua là Hà Mai bụng dạ hẹp hòi, tâm lý tăm tối mà thôi, cô ấy chẳng muốn quan tâm.

Tâm trạng tốt thì nói vài câu, tâm trạng không tốt thì không phục vụ.

Thấy thái độ của cô ấy như vậy, Hà Mai bỗng tức giận quát: “Phó Trân, cô có thái độ gì vậy? Đối với con đường tư bản không biết hôi cải, cô nên bị tiêu diệt.”

Cô ta vung tay hét lên một tiếng với dân binh, công nhân, nhân viên bệnh viện bên cạnh, cô ta định bắt lấy Phó Trân.

Chưa nói đến chuyện khác, trước tiên cạo mái tóc đen của Phó Trân đi, cạo một nửa, xem cô ấy còn có thể phóng đãng nữa hay không.

Nhưng những người khác dường như không kích động bằng cô ấy, dù sao thì Phó Trân trong cuộc sống hàng ngày cũng rất khiêm tốn, tuy rằng cô ấy xinh đẹp, nhìn có chút quý phái, nhưng ai đã từng tiếp xúc với cô ấy đều biết cô ấy thực ra rất nhã nhặn, kiên nhẫn với bệnh nhân, còn giúp người khác trả trước tiền thuốc, đối xử bình đẳng với các nhân viên bệnh viện, không bao giờ coi thường những người quét dọn và dọn nhà vệ sinh.

Thấy những người khác không đành lòng đánh Phó Trân, Hà Mai càng nổi cơn ghen, cô ta giật lấy cây kéo của một người phụ nữ rồi lao về phía Phó Trân.

Những người xung quanh lập tức kinh ngạc la lên, bảo cô ta đừng làm người ta bị thương.

Hà Mai chỉ chăm chăm nhìn mái tóc đen xinh đẹp của Phó Trân, không để ý da đầu mình đang đau nhói, không ngờ lại có người túm lấy tóc cô ta.

Mạc Như sợ người ta nói Chu Minh Dũ là đàn ông mà đi ức hiếp phụ nữ nên căn bản không để anh ra tay, hiện tại sức mạnh không gian của cô lợi hại như thế, cô có thể đối phó với tất cả những người ở đây rồi.

Nhưng cô không tước vũ khí của Hà Mai, những tin đồn đó giữ ở tỉnh lị và các thành phố lớn khác, đừng mang đến trước cửa nhà, như thế thì sẽ không có ai nghi ngờ cô.

Vậy nên Hà Mai đưa tay ra túm lấy tóc Hà Mai.

Phụ nữ mà, đánh nhau chẳng qua cũng chỉ túm tóc cào mặt thôi.

Hà Mai bị túm tóc, bỗng kêu lên đau đớn, vung lung tung cây kéo trong tay.

Phó Trân ở phía trước quay đầu lại nhìn thấy Mạc Như và Chu Minh Dũ với đôi mắt sáng rực, cô ấy vặn cổ tay Hà Mai giật cây kéo ra, rồi tát cô ta một bạt tai, mắng chửi: “Nếu khi đó không nhờ có ba tôi và những người khác thì gia đình cô đã bị ngụy quân giết chết từ lâu rồi, sau đó nếu không phải nhờ gia đình tôi tiếp tế thì cả nhà các người đã chết đói rồi. Cừu đội lốt sói như cô rõ ràng là lòng dạ bẩn thỉu của giai cấp tư sản, tôi thấy là phải nhốt cô lại thôi.”

Bình Luận (0)
Comment