Khâu Lỗi cũng nói: “Đúng thế, ngày mai tôi về cùng mọi người.”
Hiện tại anh ta đang ở nhà họ Phó, mấy hôm nay cũng nhờ có anh ta đã động viên và ủng hộ mẹ Phó rất nhiều, nếu không thì chỉ sợ bà ấy sẽ ngã gục.
Anh ta vẫn luôn nghĩ cách nghe ngóng tin tức, dù sao vẫn có quen biết vài người, đều là phái tạo phản của ủy ban cách mạng, tiếc là không thăm dò được gì.
Anh ta không có bản lĩnh gặp được bí thư Cao nên mấy ngày nay cũng rất sốt ruột, tiếc là chưa dám thể hiện ra ngoài, để tránh làm mẹ Phó cũng phải lo lắng.
Xem ra, cự bí thư được người khác bảo vệ, nên những kẻ phái tạo phản sôi nổi mới không thăm dò được tình hình.
Đến tối, họ cùng mẹ Phó trò chuyện một hồi, mẹ Phó thổ lộ muốn về quê dưỡng lão, chỉ cần cựu bí thư lần này có thể bình an vô sự ra ngoài, ủy ban nhân dân cũng không đi, thà nghỉ hưu về quê dưỡng lão còn tốt hơn.
“Mạc Như à, đợi dì quay về huyện, nhất định sẽ đến thăm đại đội các cháu, dì nghe là tốt lắm.”
“Nếu dì có thể đến chỉ dẫn cho bọn cháu thì tốt quá, muốn cũng không tìm được.” thấy mẹ Phó đã yên tâm, Mạc Như cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chạng vạng ngày hôm sao, ba người chào tạm biệt mẹ Phó rồi đi đến nhà ga.
Trước khi đi, mẹ Phó lại gọi Mạc Như: “Cháu này, dì nói với cháu mấy câu.”
Mạc Như biết mẹ Phó có chuyện muốn nói riêng với mình, nên bảo Chu Minh Dũ và Khâu Lỗi đến phía trước.
“Dì, dì có gì thì cứ nói với cháu.”
Mẹ Phó cười nói: “Cũng không có chuyện gì to tát, cháu với Phó Trân có cảm tình tốt với nhau, chúng tôi nói nó cũng không nghe, nhưng cháu nói thì nó lại nghe.”
Mạc Như cười: “Thực ra Phó Trân là người con hiếu thảo, chỉ có là cô ấy không thích nói những lời ngọt ngào mà thôi.”
Chẳng hạn như bản thân cô, ha ha.
Mẹ Phó gật đầu, làm sao không biết con của mình được: “Đúng thế, cháu nói với nó, dì thấy Khâu Lỗi cũng là đứa con ngoan.”
Mạc Như cười thầm trong lòng, vậy nên Khâu Lỗi đang dùng cách gián tiếp. Mặc dù Phó Trân vẫn chưa đồng ý yêu đương với anh ta, nhưng anh ta qua được ải của mẹ Phó rồi, cũng coi như là tiến một bước lớn.
Bà ấy tất nhiên đồng ý rồi, thực ra Phó Trân và Khâu Lỗi có mối quan hệ rất tốt, đó là người nhà, chỉ tiếc là Phó Trân luôn nói họ hàng yêu nhau kỳ cục quá, khiến cô ấy có cảm giác như làm chuyện gì đó với anh rể, trong lòng cảm thấy bất thường.
Mạc Như cũng không biết cách nghĩ kỳ lạ này của Phó Trân là như thế nào, Khâu Vân là Khâu Vân, Khâu Lỗi là Khâu Lỗi là, đây là hai người khác nhau.
Cô đảm bảo với mẹ Phó, sau đó chào tạm biệt rồi đuổi theo Chu Minh Dũ hai người.
Vé tàu đã mua trước đó rồi, lên xe, Khâu Lỗi không kìm được hỏi: “Mạc Như, dì nói gì với cô thế?”
Mạc Như cười nói: “Mẹ Phó nói anh cũng lớn tuổi rồi, sao chưa kết hôn, muốn giới thiệu đối tượng cho anh đấy.”
Khâu Lỗi nghe xong sắc mặt tái nhợt, ngồi ở đó không nói lời nào.
Anh ta không dám nghĩ rằng mẹ Phó lại thích anh, muốn mai mối con gái cho anh ta, anh chỉ nghĩ rằng có phải mẹ Phó chê mình vô dụng nên muốn ra hiệu cho anh ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đừng có nghĩ đến Phó Trân, tìm người kết hôn càng sớm càng tốt.
Thực sự đợi chờ đã lâu khiến anh ta có cảm giác có lẽ cả đời cũng không đợi được.
Nhưng anh ta cũng đã quen chờ đợi rồi, hiện tại nếu như ngay cả tư cách chờ đợi cũng không có thì anh ta đột nhiên lại có cảm giác bị người khác đẩy xuống vực sâu.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của anh ta, Chu Minh Dũ biết nhất định là lại nghĩ linh tinh rồi. Dù sao anh và Mạc Như cũng hiểu suy nghĩ của nhau, ăn ý với nhau, nhìn Mạc Như chạm mắt với anh là biết đang có chuyện gì rồi.
Anh nói: “Sao anh lại có bộ dạng muốn làm thái giám thế?"
Khâu Lỗi với khuôn mặt chán nản: “Chẳng phải muốn làm thái giám rồi sao?”
Anh ta không có hứng thú với những người phụ nữ khác, mẹ Phó Trân rõ ràng đã bảo anh ta cút đi, vậy anh ta cứ làm thái giám đi.
Chu Minh Dũ: “Tiến bộ lên.”
Khâu Lỗi không phục: “Vậy tôi hỏi anh, nếu Mạc Như không lấy anh thì anh làm sao?”
Chu Minh Dũ khựng lại, rồi nói tiếp: “Nói lảm nhảm gì thế, sao vợ tôi không lấy tôi được.”
“Tôi nói là ngộ nhỡ.”
“Làm gì có nhiều ngộ nhỡ như thế, đáng đời anh không theo đuổi được vợ.” Chu Minh Dũ giậu đổ bìm leo mà không có gánh nặng tâm lý.
Khâu Lỗi: Hic hic hic... Mọi người đều bắt nạt tôi.
Chu Minh Dũ: “Nếu anh nói tôi và vợ tôi sẽ trăm năm hạnh phúc, nói không chừng tôi sẽ...”
“Chu Minh Dũ, tôi chúc anh và Mạc Như trăm năm hạnh phúc, ồ, không, ngàn năm, vạn năm hạnh phúc, chung sống hạnh phúc đến già… đời đời kiếp kiếp, đời sau kiếp sau cũng được ở bên nhau...”