Dù sao nếu như những giáo viên trẻ đầy hứa hẹn thì cũng không mời về nông thôn được, người ta đều thích đến thành phố ăn lương thực cung ứng, không được thì đến công xã cũng tốt.
Phó Trân cười nói: “Để tôi lo cho, ngày mai quay về một chuyến xem thử, đảm bảo mời hai thầy giáo đến đây.”
Chu Minh Du và Mạc Như cũng có dự định, thật ra giáo viên không cần lo lắng, có rất nhiều thanh niên đợi đến lúc lớn tuổi về nông thôn thì chắc chắn sẽ có học sinh cấp ba, mời vài người làm giáo viên cũng rất tốt.
Nhưng không sợ nhiều giáo viên giỏi.
Nhất là nếu có thể mời được giáo viên của những học sinh cấp ba đó thì chẳng phải càng tốt hay sao?
Phó Trân là người thích hành động, hôm trước đã nói với cả hai người rồi, sáng sớm hôm sau đạp xe của Mạc Như lên huyện, đến thẳng nhà hai giáo viên.
Giáo viên chủ nhiệm cấp ba của cô ấy là Thiền Khai Lai, dạy môn vật lý, vợ là Lữ Minh Hà dạy môn lịch sử, cả hai là bạn học trường đại học sư phạm tỉnh lị, sau đó dạy cấp ba nhiều năm ở huyện lị.
Mời hai ông bà đến, Thiền Khai Lai có thể làm hiệu trưởng, Lữ Minh Hà làm chủ nhiệm giáo vụ, cả hai còn kiêm làm giáo viên, một người dạy toán, một người dạy văn, tiện thể còn có thể dạy thêm môn tự nhiên, còn có thể kể cho bọn trẻ nghe những kiến thức thú vị về lịch sử, địa lý, vật lý, hóa học...
Tình hình của hai giáo viên bây giờ không được tốt lắm, nhất là khi các lớp học được mở lại… nhưng vẫn phải bị chỉnh đốn.
Vì vậy, Phó Trân đã đi tìm bọn họ, đi thẳng vào vấn đề đề nghị họ nộp đơn vào trường xin hỗ trợ nông nghiệp ở nông thôn.
Vì muốn tốt cho con cái, hai giáo viên đã chủ động vạch rõ ranh giới với con cái, hiện tại bọn họ không có gì phải bận lòng.
Nếu họ có thể đến môi trường hòa bình như nông thôn thì điều đó sẽ tốt cho thể xác và tinh thần của họ.
Hai ông bà cũng thấu rõ, lập tức đồng ý ngay, bảo là thu dọn hành lý rồi xin trường về nông thôn hỗ trợ nông nghiệp.
Phó Trân quay về nói với Chu Minh Dũ và Mạc Như, cả hai rất vui mừng.
Mạc Như nói với Chu Minh Dũ: “Anh Út Năm, anh dẫn người lái máy cày vào thành phố giúp ông ấy chuyển hành lý đến đây, rồi tiện thể đến tổ giáo dục ủy ban cách mạng huyện tìm người đóng dấy, làm thủ tục nghiêm túc, chứng minh hai giáo viên đến để hỗ trợ nông nghiệp và xây dựng nông thôn chứ không phải để trốn chạy, để tránh có người lợi dụng việc này làm khó dễ người khác.”
Chu Minh Dũ cũng nghĩ đến điều đó, anh đồng ý rồi đi gọi Chu Bồi Cơ ở nhà bên cạnh.
Bọn họ đến huyện hoàn thành thủ tục rồi đi đón hai giáo viên.
Khi hai giáo viên nhìn thấy họ lái máy cày, giáo viên Lữ không kìm được mang theo bàn học và ghế của mình và ông nhà theo.
Giáo viên Thiền có chút xấu hổ: “Đồng chí, chúng ta đều đã lớn tuổi, hoài niệm quá khứ, đổi bộ bàn ghế sẽ đau nhức lưng.”
Chu Minh Dũ từng nhìn thấy, bộ bàn ghế này hẳn là làm bằng gỗ lim, cũng đã nhiều năm rồi, hai ông bà đã cọ sát đến mức bóng loáng và nhẵn nhụi.
Anh giả vờ không hiểu, chỉ nói: “Vậy chúng ta chuyển qua đó, đến lúc đó để ở ký túc xá của hai người, làm còn tốt hơn của chúng ta, ít nhất cũng không cọ sát người khác.”
Hai ông bà thấy anh dễ tính, cảm thấy cuộc sống sau này có hy vọng, Phó Trân đã tìm cho họ một nơi thích hợp để dưỡng lão.
Ngồi trên máy cày, xình xịch đến đại đội Tiên Phong, sắp xếp ổn thỏa cho hai ông bà trước.
Nhà ở có hạn, ký túc xá cũng là văn phòng, phòng học cũng có thể là văn phòng. Còn về bữa ăn tập thể, bọn họ có thể tự nấu ăn, nếu không muốn nấu thì đến nhà ăn đại đội.
Để chăm sóc cho những giáo viên và bác sĩ này, nhà ăn của đại đội Tiên Phong đã được mở trở lại, những xã viên trong thôn thường ngày không thích nấu ăn cũng có thể đến đây ăn.
Cán bộ hậu cần của nhà ăn đại đội vẫn do Hà Quế Lan đảm nhiệm, bà ấy cũng nhờ Trương Thúy Hoa và những người khác giúp đỡ, bởi vì Trương Thúy Hoa thích sạch sẽ, bà quản các phụ nữ, những người phụ nữ kia tay chân sạch sẽ và chăm chỉ. Nhà ăn ở đây rất coi trọng vệ sinh, không có chuột, không có gián mới phù hợp yêu cầu, nếu không thì làm sao tiếp đãi bác sĩ và giáo viên đến từ thành phố được, chẳng phải là tự vả mặt đại đội hay sao?
Mặc dù bên trên yêu cầu đi học lại… chủ yếu là hiệu trưởng Đẩu, giáo viên dẫn bọn trẻ đi làm việc, nhưng đại đội Tiên Phong có phong cách độc đáo của riêng mình, dù sao công xã và huyện ủy cũng không quản bọn họ, bọn họ vui mừng tự tại.
Các bác sĩ và giáo viên đến từ thành phố cũng sống rất thoải mái, không bị đánh mà còn được ăn uống no say, lại có thể đi dạo khắp nơi thưởng thức phong cảnh nông thôn tươi đẹp, nếu muốn lao động thì giúp các xã viên quản lý vườn rau, vườn cây ăn quả, còn có thể tổ chức cho bọn trẻ làm một số chương trình để giải trí cho các xã viên.