Chu Thành Liêm suýt chút nữa đã mắc nghẹn, cũng may không phải tất cả học sinh đều như vậy, nếu không thì anh ta thật sự cho rằng mình bị chế giễu ở trường.
Chu Bồi Cơ phát cáu, lạnh lùng nói “Thế nào là xe buýt, chúng tôi đều là người quê mùa, chưa từng nhìn thấy. Huyện lị cũng không có xe buýt, nông thôn càng không có.”
Kim Quang Minh cũng không vui: “Thực sự bảo chúng tôi đi về ư?”
Chu Bồi Cơ nói: “Các người đi theo con đường này đi về phía nam, đi về phía tây đến ngã ba bên ngoài thành phố, tiếp tục đi cho đế lúc trời sáng là tới nơi.”
“Gì cơ?” Trương Hồng Binh và Kim Quang Minh giận dữ: “Các người có thái độ gì thế? Các người đối xử với thanh niên tri thức như thế sao? Nói cho các người biết, chúng tôi nhận lệnh của thủ trưởng về nông thôn hỗ trợ nông nghiệp và xây dựng nông thôn mới đấy.”
“Hơn nữa, chúng tôi có biết đông nam tây bắc gì đâu?” Có bạn học nữ không vui, ở thành phố rất ít khi nói đông nam tây bắc, hỏi đường cũng toàn là rẽ trái rẽ phải mà thôi.
Chu Bồi Cơ không chút khách sáo: “Chẳng phải làm hại thành phố xong đến làm hại nông thôn chúng tôi sao?”
Thôi bỏ đi.
Coi hắn như kẻ ngốc, hiện tại trong thôn có mười mấy thanh niên tri thức, người được việc chưa đến một phần ba, các người lại đến, có thôi đi không.
Coi như gặm nhiều người.
Hắn nháy mắt với Chu Thành Liêm, cũng mặc kệ bốn học sinh còn lại, dù sao bọn họ cũng đến cùng nhau, có lẽ phẩm chất đạo đức đều như nhau cả.
Chu Thành Liêm thấy hơi ngại khi bỏ bọn họ lại, muốn nói với các bạn học nữ là xe đang đợi bên cạnh, nhưng Kim Quang Minh lập tức mắng chửi: “Tôi cảnh cáo các người, thanh niên chúng tôi về nông thôn là rất vinh hạnh, bạn học nữ là vinh quang nhất, chẳng phải các người chưa từng trải sự đời sao, học sinh nữ ở thành phố không phải các người muốn nhìn là được.”
Họ nghe nói có một số bạn học nữ về nông thôn bị cán bộ đại đội quấy rối, lợi dụng chức vụ để đòi hỏi, thậm chí còn dùng nhiều thủ đoạn để ép các bạn học nữ phải theo sự chi phối.
Thấy Chu Thành Liêm cười với bạn học nữ, cảm thấy anh ta có ác ý.
Chu Thành Liêm bỗng xụ mặt, hừm một tiếng và quay người đi. Ai thèm nhìn các người? Tưởng các bạn học nữ xinh đẹp à? Hiện tại đại đội chũng tôi có chiến sĩ thi đua, có bác sĩ Phó, có giáo viên và học sinh của viện nghiên cứu, trai xinh gái đẹp rất nhiều.
Chu Bồi Cơ cười tít mắt nói: “Theo cháu, đám học sinh hư này không cần nói với chúng, đều là mẹ Minh Dũ cứ bảo chúng ta đến đón. Có gì mà đón, ở đây cũng không có sói, không có núi, còn có thể lạc đường hay sao?”
Vậy nên hai người sang đường, lên xe lái đến Đông Quan chở than, bọn họ không áy náy chút nào khi để lại những học sinh kia.
Các học sinh lúng túng, ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm thế nào.
Lâm Thiệu Vũ không nói gì, xách hành lý của mình nhấc chân tiến về phía trước.
Hình như anh ta nghe thấy người kia nói Minh Dũ.
Anh ta mơ hồ nhớ ra anh rể của Mạc Ưng Tập tên là Chu Minh Dũ, dáng người cao lớn, rất đẹp trai, chị gái cậu ta cũng rất xinh đẹp, bao nhiêu năm nay Lâm Thiệu Vũ vẫn nhớ ra dáng vẻ của hai người họ.
Nếu là họ thì lần này anh ta đến đúng lúc rồi, ít nhất cũng có người phối hợp.
Đột nhiên anh ta mạnh như rồng như hồ, không còn suy sụp tinh thần nữa.
Thấy anh ta im lặng đi mất, Trương Hồng Binh cười lạnh lùng: “Đúng là kẻ ngốc.”
Kim Quang Minh đi tìm một vòng, cuối cùng hỏi thăm được công xã Hồng Kỳ có xe ngựa, đại đội Phạm Mộc Tượng cũng có xe ngựa, bọn họ ở cạnh đại đội Tiên Phong nên có thể dẫn đường.
Đại đội Phạm Mộc Tượng cũng rất nhiệt tình khi nghe nói bọn họ đến đại đội Tiên Phong, chen chúc nhau, bọn họ cũng lên xe ngựa.
Đội trưởng Phạm hỏi “Chẳng phải đại đội Tiên Phong lái xe đến đón rồi sao, sao các người không ngồi máy cày trở về?”
Các học sinh nghe thấy đại đội Tiên Phong lái máy cày đến đón, nhưng hai người vừa gặp đã khó chịu với bọn họ, bỏ lại bọn họ rồi đi.
Trong phút chốc, ba bạn học nữa cũng không chịu nổi nữa rồi, họ bắt đầu trách móc, chỉ trích đại đội Tiên Phong có phải đang cố tình khó chịu với họ.
Nghe bọn họ nói xấu đại đội Tiên Phong, đội trưởng Phạm xụ mặt, ghì con la dừng xe, lạnh lùng nói: “Xuống xe.”
Năm học sinh không hiểu: “Đội trưởng Phạm, anh có ý gì?”
Đội trưởng Phạm liếc nhìn bọn họ: “Tôi bảo các người xuống xe, con la của chúng tôi quý lắm, không thể để nó mệt. Chúng tôi chỉ phụ trách dẫn đường, không phụ trách cho các người lên xe. Lên xe cũng được, mỗi người một đồng lộ phí đi đường.”
“Cái gì? Anh cướp giật hả?” Các thanh niên tri thức la lên, ai cũng nói mình không có tiền.
Đội trưởng Phạm hừm một tiếng, không lái xe.
Các học sinh khác giục vài người hoặc là trả tiền hoặc là xuống xe.