Cuối năm ngoái, Chu Minh Dũ trực tiếp thành lập một studio chụp ảnh nhỏ tại điểm ký gửi, giao cho một thanh niên trí thức gốc gác ở nông thôn trông coi, thường ngày có thể đi làm, nếu rãnh rỗi thì giúp người khác chụp hình, tuy không có lương nhưng mỗi tháng được trợ cấp ba đồng, khiến người khác rất ngưỡng mộ.
Dù sao lúc này, trợ cấp cho một số cán bộ đội chỉ năm mươi xu đến một đồng một tháng, trợ cấp cho đội trưởng chỉ hai ba đồng.
Quan trọng đó là vinh dự.
Đây là quản lý hộp chụp ảnh, lớn nhỏ cũng là cán bộ, các xiên viên rất ngưỡng mộ cán bộ.
Nếu nói mua một máy chiếu phim thì Chu Minh Dũ chắc chắn có thể nghiên cứu, nhưng… không có chỉ tiêu mà thôi.
Trong thời đại có tiền không mua được gì là đang nói đến hiện tại.
Huống hồ là họ đã mắc mưu Lưu Tân Nông, máy cày cũng không mua. Nếu có máy cày thì không biết năm nay cày bừa sẽ nhẹ nhàng biết bao nhiêu.
Mạc Như khuyên con gái dẹp ý nghĩ này sang một bên: “Đợi sau khi mua được máy cày, nếu ba có thời gian thì mẹ nói với ba chuyện máy chiếu phim.”
“Quyết định như thế nhé, mẹ không được nuốt lời đâu đấy.” Chu Thất Thất với bộ dạng ý chí nhất định phải có được.
Xem xong phim, họ về nhà ăn cơm, Mạc Như và Phó Trân nói ngày mai về nhà.
Phó Trân tuy không nỡ, nhưng gia đình Mạc Như còn có rất nhiều việc, cô ấy cũng không gò ép, chỉ nói có thời gian sẽ về nông thôn tìm bọn họ chơi. .
Khi đi đến ngã tư, một nhóm thanh niên mặc quân phục đang đánh nhau. Từ năm 1966, quân phục xanh đã trở thành trang phục thời thượng nhất của toàn dân, cả người lớn và trẻ em đều thích mặc, nhất là những nam nữ thanh niên mười mấy tuổi là đẹp nhất.
Vì vậy những người mặc quân phục chưa chắc đã là quân nhân.
Nhưng Mạc Như thoạt nhìn đã thấy hai người trong số họ lưng thẳng đứng, khí chất cương nghị, nhìn như quân đội.
Khâu Lỗi và Phó Trân cũng nhìn thấy rồi, họ không quá chú ý. Dù sao thì lúc này, quân đội đóng tại ủy ban cách mạng, cơ bản ủy ban cách mạng trên cấp huyện đều là quân đội chiếm đóng.
Chỉ là huyện Cao Tiến tuy có quân đội hậu thuẫn, nhưng quân đội không cử người đến ủy ban cách mạng huyện, cho nên binh lính trong thành phố không nhiều.
Hôm nay đi xem phim gặp hai người bọn họ, Mạc Như cảm thấy xác suất có hơi cao.
Khi họ đang đi dến, hai binh lính nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Mạc Như và Tiểu Bát.
Mạc Như thấy một người trong số họ rất quen, nhưng hình như tuổi tác hơi sai.
“Mạc Như, cô quen biết sao?” Phó Trân nhận thấy sự kỳ lạ của cô.
Mạc Như lắc đầu: “Đâu có, chúng ta về nhà thôi.”
Ở lại một đêm, sáng hôm sau Chu Minh Dũ đến đón ba mẹ con về nhà.
Trước khi Mạc Như bọn họ rời đi, Khâu Hằng là không nỡ nhất: “Thất Thất, Tiểu Bát, cuối tuần anh đến tìm mọi người chơi nhé.”
Tiểu Bát: Em không chơi với anh đâu, anh đánh cờ chơi bài cũng không thắng được em.
Chu Thất Thất vẫy tay với cậu ta: “Không, bọn em đến tìm anh xem phim.” Dạo này cô bé mê xem phim.
Trên đường về nhà, hai đứa trẻ không chịu để ba mẹ dắt đi mà đổi xe đạp chở người khác, chúng chạy một mạch ở phía trước.
Lúc này, dọc đường cũng không có xe hơi, chúng có đạp xe thế nào thì người lớn cũng không cần lo lắng.
Dặn dò xong hai đứa trẻ, Mạc Như ngồi ở phía sau áp mặt vào lưng Chu Minh Dũ, vòng tay qua eo gầy của anh: “Khi chúng ta ra khỏi rạp phim, em đã nhìn thấy tên họ Thôi rồi.”
Chu Minh Dũ: “Ai cơ?”
“Trông giống Thôi Công Nguyên, nhưng rất trẻ, có lẽ là cháu trai của anh ta.”
Thôi Công Nguyên là con út của Thôi Phát Hậu, cả hai đã gặp nhau mười năm trước, lúc đó anh ta vẫn còn trẻ, con trai chắc chưa lớn như thế, có lẽ là con trai của anh cả của anh ta.
Họ cũng chưa từng gặp anh cả của Thôi Công Nguyên, nhưng Thôi Phát Hậu và con trai có ngoại hình giống đến bảy tám mươi phần trăm. Người thanh niên kia có khuôn mặt chữ Quốc, mặt mày rất giống Thôi Phát Hậu và Thôi Công Nguyên nên Mạc Như nghĩ đó là cháu trai cả của Thôi Phát Hậu.
Cô kể cho Chu Minh Dũ nghe chuyện cô nhìn thấy vài thanh niên ở ngã tư lúc đó, hờ anh đánh giá những thanh niên kia đến đây vì mục đích gì, chấp hành nhiệm vụ ngắn hạn hay cố định.
Chu Minh Dũ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Theo như lời em nói thì trong đó có vài người họ không quen, chắc là được giới thiệu đến để lôi kéo làm quen. Nếu chỉ là thi hành công vụ thì họ không có thời gian, người khác cũng không cần thiết đi cửa sau, trông có vẻ như… ồ đúng rồi…”
Chu Minh Dũ nhớ ra điều gì đó, nói tiếp: “Tám chín phần họ là ủy ban cách mạng cố định rồi, chẳng trách Lưu Tân Nông bác bỏ đơn xin mua máy cày của bộ chỉ huy trung đoàn, nói không chừng là do nhà họ Thôi giở trò đấy.”