“Chào Minh Dũ, Sỏa Ni, trùng hợp quá.” Một người đàn ông ngồi ghế phụ trên xe jeep kéo cửa sổ xuống và chào họ.
Chu Minh Dũ nhìn một cái, duỗi chân ra đỡ xe. Mạc Như cũng đứng dưới đất, hai người cùng nhìn về phía người đàn ông trong xe jeep.
Người ngồi trong xe là Thôi Công Nguyên, tuy đã mười năm trôi qua nhưng dáng dấp vẫn không hề thay đổi.
Đêm đó Chu Minh Dũ và Mạc Như đưa Mạc Ưng Tập từ Mạc Gia Câu về nhà, trên đường hai xe jeep đối đầu nhau, Thôi Công Nguyên bước xuống gặng hỏi bọn họ.
Người lái xe chính là thanh niên trí thức mà Mạc Như đã nhìn thấy trước đây, vẻ ngoài có chút giống Thôi Công Nguyên, nhưng chênh lệch tuổi tác không giống như cha con, hình như cháu ruột của anh ta.
Người thanh niên dường như không biết ân oán giữa hai nhà, cười với bọn họ: “Tôi nói nhìn hai người rất quen, con gái con trai của hai người rất đẹp.”
Hai người bọn họ mặc kệ anh ta, có tốt hay không liên quan cái đết gì tới anh, cũng không có chính thức giới thiệu, căn bản không biết anh ta, nói như vậy chẳng phải là đang chọc tức sao.
Người thanh niên cảm thấy có gì đó không ổn khi nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của họ, cười khan hai tiếng rồi xoay tay lái nhìn về phía trước.
Thôi Công Nguyên nhìn hai người: “Nghe nói anh làm trung đoàn trưởng rồi hả?”
Chu Minh Dũ nói: “Trung đoàn trưởng trung đoàn sản xuất mà thôi, cán bộ thôn.”
Thôi Công Nguyên cười, anh ta trông chững chạc hơn so với mười năm trước.
“Cán bộ thôn cũng là cán bộ mà, đúng không? Làm gì cũng rất thuận tiện.”
Anh ta liếc nhìn Chu Minh Dũ, kẻ lỗ mãng nay cao hơn mười năm trước, tướng mạo chững chạc chín chắn, trông có vẻ trẻ hơn anh ta rất nhiều.
Đứng bên cạnh anh ta là Mạc Như, so với mười năm trước hầu như không thay đổi, trông như học sinh cấp hai với khuôn mặt xinh xắn.
Điều này khiến anh ta thực sự khó chịu.
Cả ba và chú anh ta đều bị tố giác nặc danh, lần đầu tiên nghĩ rằng có ai đó đang ganh ghét, vì không có hành động nào từ bên trên, họ cũng giả vờ như không biết. Lần thứ hai lại rất mạnh mẽ, thực sự đã đưa ra được bằng chứng để bắt chú của anh ta đưa đi cải tạo lao động ở nông trường.
Tuy rằng ba anh ta bề ngoài vạch rõ quan hệ với gia đình, bày tỏ không biết những chuyện kia, là gia đình đã âm thầm sắp xếp ở sau lưng.
Nhưng thực ra vẫn bị ảnh hưởng rất nhiều.
Vốn dĩ anh ta là phó phòng tổ chức hậu cần phụ trách vật tư, sau hai năm có thể được thăng chức trưởng phòng chính, cuối cùng không những không được thăng chức mà còn bị thuyên chuyển, bề ngoài thì được thăng chức nhưng thực tế là bị giảm quyền hạn.
Năm 1966, ba anh ta muốn hoạt động nhưng bị cấp trên trấn áp.
Cũng may bộ chỉ huy quân đội đã cải tổ, thay thế chính ủy đầu tiên, mọi người lại đứng vào hàng, ba anh ta đã quyết định đúng.
Thế mới có cơ hội ‘thua keo này ta bày keo khác’.
Thôi Công Nguyên không tin những tố giác đó không liên quan gì đến nhà họ Mạc.
Mặc dù ba anh ta nói rằng Mạc Thụ Kiệt không biết, hơn nữa không có bằng chứng, ít nhất biên lai thu lương thực sẽ không phải do nhà họ Mạc xuất trình.
Nhưng anh ta không tin.
Nhất là Mạc Ưng Long, tuy chú nói không phải là Mạc Ưng Long, không tin Mạc Ưng Long sẽ không hại nhà họ Thôi, nhưng tin rằng Mạc Ưng Long hoàn toàn không tìm thấy. Anh ta thậm chí còn không biết hóa đơn ở đâu ra, nếu biết sớm thì anh ta đã hủy rồi, sẽ không bao giờ giữ lại, nhà họ Mạc thì càng không thể, nếu có thì năm đó họ đã lấy ra từ sớm rồi.
Vì vậy họ phán đoán rằng chắc chắn là được che giấu bởi một bên thứ ba, còn ai giấu thì chưa điều tra ra.
Nhưng Thôi Công Nguyên lại cảm thấy nhất định là Mạc Ưng Long và hai vợ chồng này làm.
Tuy hiện tại đang cười, nhưng nhìn Chu Minh Dũ và Mạc Như, Thôi Công Nguyên vẫn hận đến thấu xương.
Trên đời này còn gì tồi tệ hơn khi đối thủ của mình ngày càng giỏi hơn, còn mình thì ngày càng phiền lòng?
Mặc dù nhà họ Thôi không bị lật đổ, nhưng nhìn thấy nhà họ Mạc ngày càng khá lên thì cũng đủ khiến người ta phát điên.
Thực sự muốn giẫm họ dưới chân mãi mãi.
Nếu không phải ba anh ta đã nhiều lần cảnh báo không được manh động khi đến ủy ban cách mạng huyện, đừng ra tay với nhà họ Mạc và nhà họ Chu để tránh người khác nhận ra thì anh ta sớm đã không nhịn được rồi.
Hiện tại nhà họ Mạc và nhà họ Chu đã không còn là mười năm trước khi chưa có vốn liếng.
Nay nhà học Mạc có Mạc Ưng Đường.
Mạc Ưng Đường ban đầu đi nghĩa vụ quân sự ở quân khu tỉnh, sau được điều động đến quân khu Tây Bắc, từng đi chiến trường Việt Nam, sau khi trở về thì gia nhập lực lượng đặc biệt ở thủ đô, đó là vinh quang của sĩ quan cấp dưới khi còn sống trở về.
Hiện tại Mạc Ưng Đường đã ở bậc doanh trại chính, có tương lai xán lạn, không thể coi thường.