Chờ hai người rời đi, Tương Ngọc Đình thở dài, nói với Liễu Hồng Kỳ: “Chu Minh Dũ và Mạc Như cũng không phải là người yếu đuối, sao bây giờ lại sợ hãi như thế, xem ra chủ nhiệm Thôi thật sự có ý đồ xấu.”
Liễu Hồng Kỳ cười khẩy nói: “Còn cần phải nói ư? Nhà họ Thôi và nhà họ Mạc cũng coi như là kẻ thù cũ, nay Thôi Phát Trung được đưa đến nông trường cải tạo lao động, Mạc Thụ Nhân cũng đã về, còn ông ta có nhà nhưng không về được, nhà họ Thôi không hận được sao? Tôi thấy Thôi Công Nguyên này e là đã có sự chuẩn bị trước, phía dưới sẽ có hành động.”
Tương Ngọc Đình cũng đồng ý: “Vậy chúng ta phải làm sao?”
Ông ta không có liên quan gì đến Cao Thụy Dương, cũng không thể nào báo cáo vượt bậc.
Liễu Hồng Kỳ nói: “Thực ra Chu Minh Dũ bọn họ cũng không sợ, chẳng phải còn có cựu bí thư mà.”
Tương Ngọc Đình: “Cựu bí thư ư? Nhưng ông ta đã về hưu rồi.”
Liễu Hồng Kỳ cười nói: “Cựu bí thư đã về hưu thì không còn là bí thư sao? Nếu ông ta viết thư thì ủy ban khu vực vẫn sẽ nể mặt.”
Sauk hi Chu Minh Dũ và Mạc Như rời khỏi ủy ban cách mạng công xã, cả hai lại đi một chuyến đến hợp tác xã, tìm chủ nhiệm Hạ rồi dùng dáng vẻ đứng ngồi không yên, nơm nớp lo sợ mà họ đã trù tính sẵn để trò chuyện một lúc, câu nói đều có hàm ý tiết lộ trung đoàn Tiên Phong có thể gặp xui xẻo, chỉ sợ sau này không thể hoàn toàn nhiệm vụ hợp tác xã được nữa.
Chủ nhiệm Hạ an ủi họ một hồi, bảo bọn họ chỉ cần chăm chỉ sản xuất, không cần lo lắng những điều khác.
Sau khi nhận được bảo hiểm gấp đôi, Chu Minh Duệ chở Mạc Như về nhà.
...
Quả nhiên, Thôi Công Nguyên là người dễ mất bình tĩnh, tự cho mình có quyền quyết định trong ủy ban cách mạng huyện, mới có mấy ngày đã bắt đầu làm mưa làm gió.
Đầu tiên, anh ta chỉ huy người phế truất thân phận cán bộ của Mạc Thụ Kiệt và những người khác trong Mạc Gia Câu, rồi tìm cớ vô căn cứ bắt Mạc Ưng Long, sau đó cho người đến nông trường Hoàng Hà thương lượng đón Thôi Phát Trung quay về.
Đồng thời anh ta cũng không chùn tay với trung đoàn Tiên Phong, anh ta ra lệnh đóng cửa trường tiểu học của trụ sở trung đoàn trung đoàn Tiên Phong, phải đến trường tiểu học Phạm Mộc Tượng, rồi phê bình trung đoàn Tiên Phong đi theo con đường tư bản chủ nghĩa, yêu cầu phải cắt đuôi, cho người đóng cửa công xưởng nghề phụ của trung đoàn Tiên Phong chấp nhận chỉnh đón và cải cách dưới danh nghĩa ủy ban cách mạng huyện, cho người điều tra triệt để sổ sách của trung đoàn Tiên Phong, ngăn chặn có người đục nước béo cò…
Hợp tác xã lần này sẽ không làm, bởi vì ao cá, vườn cây ăn quả, nhà xay bột, nhà kính… của trung đoàn Tiên Phong có thể liên quan đến nhiệm vụ của hợp tác xã. Hiện tại hợp tác xã của công xã Hồng Kỳ đã là hợp tác xã tốt nhất trong vùng và thậm chí cả tỉnh.
Chủ nhiệm Hạ không muốn đánh mất niềm vinh dự này.
Vậy nên chủ nhiệm Hạ bắt đầu liên tiếp viết thư tố cáo, sốt ruột chạy đến tỉnh và khu vực phàn nàn.
Ủy ban cách mạng huyện còn ra lệnh cấm chợ nông thôn, nói đó là chợ đen, là cái đuôi phải cắt bỏ, không cho phép mở chợ ở nông thôn nữa, bắt rất nhiều xã viên với lý do cắt đuôi. Cựu bí thư, Liễu Hồng Kỳ và những người khác cũng bắt đầu viết thư báo cáo cho bên trên, nhưng không biết lý do tại sao bên trên tạm thời lại không quản.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, Thôi Công Nguyên khiến cho các công xã trong khu vực oán than khắp nơi, các xã viên nhổ nước bọt khi nhắc đến họ Thôi.
Nhất là các xã viên của trung đoàn Tiên Phong.
Vốn dĩ vào mùa đông, các xã viên chỉ cần tranh thủ thời gian nhàn rỗi đi làm kiếm tiền, số tiền này còn nhiều hơn so với đội sản xuất chia dựa vào lương thực, hiện tại không cho họ đi, đó chẳng phải là cản đường tài lộc của họ sao?
Và như thế, đã có rất nhiều người bắt đầu kháng nghị.
Thậm chí còn có người biết ân oán giữa nhà họ Thôi và nhà họ Mạc, biết nhà họ Thôi cố tình tấn công báo thù, còn tính luôn cả nhà họ Chu, thậm chí cả trung đoàn Tiên Phong cũng được đưa vào phạm vị tấn công.
Mặc dù có rất ít người sẽ phàn nàn rằng nhà họ Mạc và nhà họ Chu đã liên lụy cho họ, nhưng đại đa số mọi người đều căm phẫn trào dâng, cho rằng Thôi Công Nguyên đang cản đường tài lộc của họ.
Kể từ khi gia nhập trụ sở trung đoàn, cuộc sống của họ cũng trở nên hưng thịnh hơn, trước đây cả năm được chia chưa đến mười đồng, nhưng hiện tại họ không quan tâm đến chút tiền thưởng cuối năm của đội sản xuất, họ có thể kiếm được nhiều hơn thế sau khi làm việc cả mùa đông.
Vậy nên ngày càng có nhiều người không hài lòng với Thôi Công Nguyên, làm tổn hại danh tiếng anh ta, kháng nghị anh ta đả kích báo thù, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân。