Nó nghiên cứu bắt đầu từ máy thu âm khoáng thạch, bây giờ lắp ráp máy thu âm bằng các loại linh kiện, tốc độ càng ngày càng nhanh. Theo lời Chu Minh Dũ, con trai bây giờ một tiếng có thể ráp được một cái máy thu âm, trong đó còn bao gồm cả việc hàn nối một số linh kiện nhỏ.
Nó tặng cho bà nội và bà ngoại mỗi người một máy, bọn họ cho tiền nó đùn đẩy một chút rồi nhận lấy.
Chi phí một máy là mười ba đồng, nếu không dùng dây cáp bọc gỗ đỏ thực ra chỉ cần khoảng mười đồng là đủ rồi.
Trương Thúy Hoa cho nó hai mươi lăm đồng, Thẩm Thục Quân cho ba mươi đồng.
Cho dù là như vậy, vẫn đã là rẻ hơn một nửa so với mua bên ngoài, vấn đề quan trọng là bên ngoài có tiền cũng không mua được, không biết xin phiếu ở đâu.
Lúc này không có gì để giải trí, phim kịch nói chính là tốt nhất rồi, vậy nên nhà có ít tiền, lại muốn có chút gì giải trí, thì đều xếp hàng đồi mua máy thu âm bán dẫn do Tiểu Bát lắp ráp.
Các tiểu đoàn trực thuộc trung đoàn, đều muốn mua với danh nghĩa tiểu đoàn, như vậy lúc rảnh rỗi nông nghiệp có thể tổ chức cho các thành viên nghe phóng sự.
Giá một máy bốn mươi, tổng cộng đã bán năm máy.
Bây giờ còn đang có không ít người đang xếp hàng.
…
Hai mươi bốn Tết quét nhà, ăn sáng xong Mạc Như cũng làm dáng một chút.
Cô đứng ở giữa nhà, có thể dọn dẹp sạch sẽ các ngóc ngách. Bình thường mỗi ngày cô đều dọn dẹp một chút, ở nhà đó giờ đều sạch sẽ lắm, vừa không có mạng nhện vừa không có sâu bọ, giống như nhà mới vừa xây lên vậy, người tỉ mỉ trong thôn đều rất ngạc nhiên.
Dọn dẹp xong nhà của mình, cô đến nhà phía nam quét nhà của Trương Thúy Hoa, Chu Minh Dũ đến trung đoàn xem thử một chút, rồi đến trạm hạt giống tìm viện trưởng Hoàng thương một chút việc qua Tết.
Anh ấy đoán rằng năm sau là mấy người viện trưởng Hoàng phải quay về thành phố rồi, dù gì trong đại học cũng bắt đầu ổn định, bọn họ đã không còn nguy hiểm, đương nhiên cũng không cần thiết phải ở dưới quê mãi.
Đương nhiên, anh ấy vẫn mong rằng trạm hạt giống này có thể giữ lại, sau này còn là chi nhánh của sở nghiên cứu đại học tỉnh, điều này có lợi ích cực lớn với trung đoàn Tiên Phong.
Yêu cầu này, anh ấy cảm thấy viện trường Hoàng chắc chắn sẽ đồng ý.
…
Mạc Như lén lén đi một vòng ở nhà Trương Thúy Hoa, về cơ bản đều thu hết bụi bẩn ở góc mà bọn họ không dọn dẹp được đi hết.
Nhà nông khói bụi nghi ngút, cả năm tích tụ không ít tro bụi.
Chờ sau khi dọn dẹp xong, Trương Thúy Hoa nhìn nhìn, ngạc nhiên nói: “Các con có cảm thấy năm nay sạch sẽ lạ thường không?”
Đinh Lan Anh trên đầu có gói khăn, nhìn nhìn xung quanh, “Đúng thật, ngày trước những ngóc ngách này chúng ta đều không quét tới, bây giờ đều sạch bong.”
Mạc Như cười không nói gì, dù gì cô lợi hại hơn rồi mà.
Quét nhà xong rồi còn phải mang hết các chai lọ vào trong nhà, lấy ra mang về cần phải mất hơn nửa ngày.
Bước này thì Mạc Như không tham gia, nhà ai thì người đó tự mang, dù gì ai cũng có thói quen riêng của mình, nếu như người khác để bậy đến lúc đó không tìm được cũng khá bực bội.
Dù gì đồ ở nhà cô đều có thói quen sử dụng, không thích để người khác để bậy.
Cô lại đến nhà chị dâu hai và chị dâu ba đi một vòng, cũng làm sạch cho một chút.
Lúc này mấy đứa Hoa Tuyết, Đai Tử Nhi chạy vào, thở hồng hộc nói, “Thím à, thím à, không được rồi, chị và anh bị bắt đi mất rồi.”
Trương Cấu nghe thấy mắng rằng: “Đồ… Hai đứa nhóc này, nói bậy cái gì đó, chuyện gì vậy?”
Hai đứa Hoa Tuyết và Đai Tử Nhi vừa nói vừa hình dung, lúc bọn nó đi bán hàng rong, có một chiếc xe depp đến, bước xuống một chú lính cao lắm đẹp trai lắm, ông ấy nói với anh chị vài câu, hai người bèn đi theo ông ta lên xe đi mất!
Đai Tử Nhi cứ nói là bị lính bắt đi mất.
Mạc Như hơi thắc mắc, nghe sự miêu tả con nít suy nghĩ đầu tiên của cô là em trai lớn?
Nhưng mà lúc bức thư trước của em trai lớn còn đang ở Hắc Long Giang mà, lúc này không thể nào về được.
Hai đứa chủ động đi theo, thì là người quen biết, người quen biết ai có thể lái xe depp xuống? Không lẽ là Khưu Lôi hoặc là Lượng Lượng bọn họ đã mướn xe depp đến?
Nói chung chỉ cần không phải nhà họ Thôi là không sao.
Trương Thúy Hoa hối thúc cô ấy đi mau đi xem thử, đừng có chuyện gì xảy ra.
Mạc Như đưa hai cháu gái đến đầu phía nam của thôn nơi bán hàng rong, ở đó người qua người lại đều là các thành viên của thôn ngoài.
Rất nhanh, cô ấy tìm thấy nơi bán hàng rong của hai chị em, ở dưới mấy cây Dương lớn ở phía nam thôn, mấy năm trước cây Dương này bị chặt đi rồi trồng cây mới, bây giờ hơn mười năm trôi qua nó lại to lên rồi.
Quả thật hai chị em không ở đó, Kha Lạp Nhi và Lan Tử Nhi ngồi ở đó kêu gọi mua đồ.