Cách buổi tối lần trước quay về, cũng đã trôi qua ba năm rồi.
Chu Thất Thất nói: “Mẹ à, cậu cả con nói lần này về phải ở một thời gian đó, bù hết tất cả những ngày nghỉ trước đó về.”
Mạc Ứng Đường cười phá lên, “Ở đến khi ba mẹ và chị đều chán thì thôi.”
“Nói như em cả ngày bọn chị ở nhà, sớm chán chết rồi được chứ.” Mạc Như cũng cười, “Ở lâu một chút thì tốt, vừa hay mẹ đang định cưới vợ cho em.”
Mạc Ứng Đường khựng lại, sau đó vờ như không có chuyện gì xảy ra đánh trống lảng, “Anh rể và chị bao nhiêu năm nay cũng không thay đổi gì nhỉ.”
Mạc Như liếc yêu cậu ta một cái, “Hai đứa cháu của em lớn như vậy rồi, em nói như vậy là cười nhạo chị à. Chị thấy em cũng thay đổi nhiều, cũng nhìn ra được ăn ngon, dáng người cao lên cả một khúc.”
Chu Minh Dũ cao tận 186, mà cậu ta còn cao hơn cả Chu Minh Dũ, Mạc Như đo lường một chút phải được một mét chín.
Vừa nói cười, Mạc Ứng Đường lên xe chuyển các thùng, Thẩm Thục Quân để lại một phần nhỏ, hầu hết đều kêu cậu ta mang đến nhà chị gái.
Chu Minh Dũ kêu cậu ta vào nhà, “Qua từ nhà đúng không?”
Mạc Ứng Đường gật gật đầu, “6 giờ rưỡi sáng đến nhà, ba mẹ kêu em qua xem thử trước.”
Hỏi thăm vài câu.
Mạc Như thấy tận vài thùng gỗ, trong đó có sữa bột, bột đậu nành, bột yến mạch, các loại đồ hộp.
Cô ấy nói: “Sao mang đến đây nhiều đồ vậy, bọn chị lấy một nửa là được rồi, còn lại thì em mang về đi.”
Mạc Ứng Đường nói: “Mẹ đã để lại rồi. Những thùng này chị giữ lấy đi, có chiêu đãi gì, với bác cả bác gái cả bọn họ cũng uống được.” Sáng 6 giờ rưỡi cậu ta về đến nhà, ăn sáng xong ba mẹ đã hối thúc kêu cậu ta mau đến nhà chị.
Mạc Như cũng không khách sáo nữa, cô ấy giữ lại trước, lúc cần thì mới mang ra.
Chu Minh Dũ và Mạc Ứng Đường mang thùng vào trong nhà.
Sắp xếp đồ đạc xong, Mạc Ứng Đường hít hít mũi, “Thơm vậy, chị đang nướng thịt à?”
Cậu ta bước vào nhà, ánh mắt ngay lập tức được thu hút bởi một cái lò nướng ở trong góc sân, ngạc nhiên nói: “Đây là gì vậy?”
Chu Minh Dũ giải thích một chút nguyên lý của lò nướng, cười nói: “Được xếp lên từ những hôm mùng 8 tháng chạp, chị em nướng bánh mì bánh bông lan cho mấy đứa nhỏ ăn chơi. Bác cả em nghe nói em qua, cứ đòi chị em nướng một cái giò heo to cho em nếm thử, chị em lại nướng thêm vài con gà vịt vào đó, chút nữa ăn thoải mái nha.”
Tiểu Bát nhắc nhở nói: “Mẹ à, mẹ nên quét dầu và mật ong rồi.”
Mạc Như trời ơi một tiếng, “Mẹ quên mất.” Cô ấy vội vào trong nhà bưng đồ chấm đã chuẩn bị sẵn rồi.
Chu Minh Dũ đã mang bao tay lên mở cửa lò ra, dùng móc lò kéo vỉ nướng ra, trên đó treo hai con gà nướng hai con vịt nướng, vỏ vàng giòn, từng mùi thơm xông thẳng vào mũi.
Bọn họ lấy gà vịt xuống quét nước sốt lên.
Mạc Ứng Đường không nhịn được cũng giúp đỡ, lúc bọn họ ở trong doanh trại, lâu lâu cũng tự nhóm lửa nướng thịt ăn, kỹ thuật của cậu ta cũng không tồi.
Chu Thất Thất nhìn thấy hai tay cậu ta phụ quét dầu và mật ong, bèn lén lén đi lấy chìa khóa trong túi Mạc Ứng Đường, tiếc rằng Mạc Ứng Đường lúc nào cũng có thể biết được tâm tư của nó, cố tình tránh đi để nó không lấy được.
Chờ bọn họ quét xong dầu và mật ong bèn đặt lại vào trong lò, đóng cửa lại nướng tiếp.
Nghe tiếng dầu mỡ xịt xịt trong đó, mấy người nói chuyện thêm một chút, biết rằng chuyến này Mạc Ứng Đường đến đây là nhu cầu công việc, phải điều chỉnh toàn diện cách hội cách mạng của các huyện địa phương cùng với kế hoạch phát triển công nông nghiệp của các huyện v.v…
Cậu ta chỉ nói đại khái một chút, không nói rõ, đương nhiên cũng không tiết lộ chuyện đêm qua.
Chu Minh Dũ kêu Mạc Ứng Đường vào trong nhà nói chuyện, “Bên ngoài lạnh.”
Mạc Ứng Đường lại nói rằng: “Em đến nhà phía nam chào bác cả và bác gái trước.”
Mạc Như nhớ ra Trương Thúy Hoa cố ý mua rượu nói kêu em trai cả qua nhà phía nam ăn cơm, cô ấy bèn nói: “Anh út năm anh mang hai hủ tinh chất yến mạch với sữa bột qua đó, mọi người chơi trước, thịt xong rồi em mang qua.”
Chu Minh Dũ bèn đi lấy hai hủ tinh chất yến mạch hai hủ đồ hộp, đi cùng với Mạc Ứng Đường đến nhà phía Nam.
Chu Thất Thất đuổi theo, năn nỉ: “Cậu cả~~ Bà nội con thích ăn vịt quay, ông nội con thích ăn gà quay, chút nữa con với Tiểu Bát mang qua nha.”
Hai mắt nó sáng rực lên, mang chìa khóa đây, mang chìa khóa đây!
Mạc Ứng Đường chỉ chỉ xe đạp ở bên cạnh, “Hai đứa con đạp xe đi là được, dù gì cũng không xa.”
Chu Minh Dũ cũng kêu con gái đừng kiếm chuyện nữa, chờ cậu rảnh rồi mới dạy nó lái xe.
Chu Thất Thất chỉ đành về năn nỉ Mạc Như, “Mẹ à, mẹ nói với cậu cả cũng cho con lái xe một chút đi, vừa nãy Tiểu Bát lái về đó mẹ.”