Tiểu Bát nhét hai tay vào trong áo bông, nghiêm túc nói: “Cậu út à, chúng ta đi từ từ, chị cháu sẽ phải quay về đóng chúng ta, không phải là có lý do đi thêm một vòng rồi sao.”
Mạc Ứng Tập: Thằng ranh con này! Não mình cũng được xem là linh hoạt, bây giờ so sánh với nó một cái, không có lợi thế nào cả!
Lúc chiều tối, Chu Thất Thất đã biết lái xe rồi, sau đó lái xe mượt mà thoải mái.
Nó lái xe cả nhà đi, đến quẹo cua cũng không trả số giảm tốc!
Xe depp màu xanh lục giống như một con beo xông thẳng và thôn nhà họ Chu, Chu Thất Thất đắc ý nói: “Hồ Hán Tam ta lại quay về rồi!”
Mạc Như: “...”
Mạc Ứng Tập và Tiểu Bát nhìn nhau một cái, may mà đến nhà rồi, trên đường đi giằng bọn họ đến mức chóng hết cả mặt.
Đến trước cửa nhà, không ai lưu luyến chiếc xe depp, đều vội xuống xe.
Chu Thất Thất còn chưa đã cơn, “Cậu út à, Tiểu Bát, hai người không muốn đi dạo một chút sao?”
Mạc Ứng Tập bị nó giằng đến mức hơi say xe, muốn nôn mà không nôn ra được khó chịu, vẫy vẫy tay, “Thôi cậu không đi đâu.”
Tiểu Bát mặt không thay đổi, “Em đến nhà phía nam gọi hai ba nuôi cho chị.”
Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ bây giờ đến tự xưng là ba nuôi ba nuôi, lúc này hai người cũng ở nhà Trương Thúy Hoa.
Chu Thất Thất nói: “Không cần em kêu, chị đi tìm Khưu Hằng xem phim.”
Mạc Như: “Thất Thất, xuống đây, đến nhà bà nội con ăn cơm đi.”
Mẹ ruột lên tiếng, Chu Thất Thất cũng chỉ đành tuân thủ, bởi vì càng không nghe càng không có lợi, hơn nữa mẹ đã làm đúng lời hứa dạy nó lái xe rồi.
Nó ngay lập tức nhảy xuống xe rồi, đưa chìa khóa cho Mạc Như, ôm lấy vai của Mạc Như nhõng nhẽo, “Chị~~Có thể nào cho con với Tiểu Bát đi theo cậu cả tăng thêm hiểu biết được không.”
Mạc Như: “..!!!”
Tiểu Bát và Mạc Ứng Tập đã chạy đi xa rồi, tránh xa Chu Thất Thất, tránh bị nó làm hại.
Mạc Như kéo con gái về nhà, lấy dưa leo, cà chua từ trong không gian ra, kêu nó phụ làm dưa leo cháy tỏi, cà chua ướp đường.
“Bọn họ uống rượu ăn thịt đang ngán, làm hai dĩa rau nhỏ đi giải ngán.”
Chu Thất Thất cười khúc khích: “Mẹ à, mẹ bưng hai dĩa qua hào sảng như vậy, bà nội con chắc sẽ đau lòng chết. Dù gì bà ấy cũng không nỡ cho người khác ăn, cũng chỉ có cậu cả con ba con ăn hai miếng, con thấy mỗi món một chén to là được rồi.”
Không hổ danh là cháu gái có mối quan hệ tốt nhất với bà nội, hiểu rõ suy nghĩ của Trương Thúy Hoa.
Cho dù là mỗi món một chén cũng khiến Trương Thúy Hoa đau lòng lắm rồi, “Nhiều người như vậy, mang qua làm gì, để lại cho cậu cả nó về ăn.”
Mạc Như cũng không nói nhiều, chỉ kêu bà ấy ăn tùy tiện, “Trong tầng hầm còn nhiều lắm, phương pháp giữ tươi tốt, đến bây giờ còn chưa hư.”
Không những là không hư, còn ngon lành hơn nữa.
Nhiều cái được hái tươi từ trong không gian ra.
Mạc Ứng Đường thì chưa say, nhưng mà đôi mắt sáng như sắp nhỏ ra nước vậy, hai má ửng hồng, nhìn vào cũng biết là uống không ít.
Ngoại trừ rượu mà tt mua, mấy ông cụ Chu Thành Chí cũng mang rượu qua, Chu Bồi Cơ còn mang đến một chai rượu Mao Đài!
Chín đồng tiền một chai!
Đây là lúc ban đầu Chu Ngọc Trung đại diện xưởng làm giấy đi họp ở khu vực mua, bởi vì các nguyên nhân, ông ta mất chín đồng mua một chai rượu, lết quả sau khi quay về tự mình đau lòng khá lâu, Dương Tú Nga nhìn thấy ông ta đau lòng như vậy cố nhịn không nỡ nói ông ta câu nào.
Đáng lẽ Chu Ngọc Trung nói muốn giấu cả đời, lúc gần chết mới mang ra uống cho đã, kết quả Chu Bồi Cơ dụ dỗ ông ta một chút, ông ta đã cống hiến ra để chiêu đãi Mạc Ứng Đường.
Nhưng mà Mạc Ứng Đường không chịu uống, Chu Minh Dũ cũng không cho mở, vậy nên chai rượu Mao Đài đó còn đang nguyên si.
Chu Bồi Cơ đương nhiên là không chịu lấy về, nói đã mang ra rồi đương nhiên phải uống
Nói chuyện một chút, gần 8 giờ hơn, mọi người giải tán ai về nhà nấy.
Mạc Như kêu em út và Tiểu Bát đỡ lấy Mạc Ứng Đường, cô ấy và Thất Thất thì đỡ lấy Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ cười nói: “Thật sự tưởng rằng bọn họ nhậu say rồi à?” Hai tay anh ấy đưa lên, bèn xách Mạc Như và Thất Thất lên, “Thấy chưa, hoàn toàn không say.”
Mạc Như ngại ngùng, vỗ cánh tay anh ấy kêu anh ấy mau thả xuống, kết quả là Chu Minh Dũ chỉ thả con gái xuống, ẵm ngang Mạc Như lên, giơ cô ấy cao lên còn hôn chụt một cái trên mặt cô ấy.
Mạc Như: …Còn nói là không uống say!
Chu Thất Thất cười ha ha, “Ba à, ba đừng khiến người ta buồn nôn như vậy, con nhìn thấy hết rồi.”
Chu Minh Dũ: “Con gái à, sau này tìm chồng nhất định phải tìm người tốt như ba, biết chưa, tệ hơn một chút cũng không được.”
Mệt mỏi!
Mấy người Mạc Ứng Đường cười.