Kể từ khi kỹ thuật viên Trương ở lại tỉnh thông qua các mối quan hệ của mình, huyện đã đào tạo thêm một số kỹ thuật viên, tất cả đều tốt nghiệp từ các trường đại học cơ khí và nông nghiệp.
Nếu không phải có người nhắc đến thì Chu Minh Dũ cũng quên mất Trương Khánh Chúc rồi.
Trương Khánh Chúc ly hôn, kết hôn với Hà Mẫn ở lại xưởng chế tạo máy móc tỉnh, sau đó tham gia phe đối lập, trong phút chốc cũng trở thành người làm mưa làm gió. Nhưng anh ta cũng bi chê cười nhiều, nghe nói anh ta và Hà Mẫn có cách hiểu khác nhau về trích dẫn. Khi cả hai ở nhà, họ thường tranh luận chuyện vợ chồng, đôi khi còn đánh nhau.
Sau này, khi ủy ban cách mạng được thành lập, Trương Khánh Chúc muốn vào ủy ban cách mạng công xưởng nhưng không được nên chỉ có thể làm một người công nhân bình thường.
Nói chung thì làm công nhân ở tỉnh lị cũng không tệ, đây là ước mong của biết bao nhiêu người, trước đây anh ta cũng muốn ở lại công xưởng làm kỹ thuật viên hoặc công nhân, đây có thể coi là nguyện vọng của anh.
Nhưng dù sao anh ta cũng đã từng có một khoảng thời gian nở mày nở mặt, nếu đã lên thì rất khó xuống, sự khập khiễng trong lòng cũng không dễ dàng tiếp nhận như vậy. Hơn nữa, anh ta đã giữ nó bằng cách không vẻ vang mấy nên cảm thấy khó chịu trong lòng, anh ta luôn cảm thấy rằng mọi người đang nhắm vào mình. Đương nhiên cũng vì thế mà xảy ra đủ các kiểu mâu thuẫn và sự cố, sau đó cãi vã dữ dội với Hà Mẫn, cuối cùng bị đuổi khỏi công xưởng.
Sau khi bị sa thải, anh ta muốn trở lại huyện, huyện làm sao có thể còn cần anh ta nữa?
Bế tắc, anh ta chỉ còn cách về quê làm ruộng, nghe nói hiện tại anh đang làm kỹ thuật viên trong đội sản xuất, anh ta còn ra đồng làm việc để kiếm điểm công tác.
Chu Minh Dũ cùng những người khác tán gẫu, thấy mặt trời sắp lặn thì ra về.
Ngày hè dài, cho dù mặt trời xuống núi hay sáng nửa ngày, đến khoảng tám giờ trời mới thực sự tối.
Khởi động máy cày rời thành phố về nhà, lúc này hầu hết các khu vực thành phố và nông thôn đều là đường đất, họ lái máy cày bánh xích như xe tăng để quá cảnh cũng không có vấn đề gì.
Đang là thời điểm ngày mùa bận rộn, dọc đường đầy các xã viên đang làm việc trên cánh đồng, nhìn họ lái máy cày Đông Phương Hồng, ai cũng vẫy tay và hét to điều gì đó.
Khi họ bước vào ranh giới của trung đoàn Tiên Phong, các xã viên đã cổ vũ rất nhiệt tình, nhiều người thậm chí còn chạy ra ven đường để xem.
“Năm nay thu hoạch hoa màu nhẹ nhàng rồi.”
“Đúng thế, nghe nói mọi người có thể cày ruộng bảy tám chục mẫu một ngày, thu hoạch lúa mì càng nhanh.”
“Tôi nghe nói còn có thể thu hoạch cây bắp, trực tiếp bóc hết hạt bắp, không biết có thật không?”
“Nếu được như thế thì quá tiên tiến rồi.”
Nói về tiên tiến, sự kết hợp máy móc này thực sự tiên tiến, nhất là phù hợp cho các hoạt động trang trại quy mô lớn.
Chẳng qua là sau khi khoán đến hộ gia đình, đồng ruộng cũng khoán cho từng hộ để khôi phục lại những thửa ruộng nhỏ của từng hộ. Nông dân không đủ tiền mua máy móc, mảnh ruộng nhỏ không thích hợp cho máy móc lớn hoạt động, vì vậy máy móc lớn của các đội sản xuất nhiều nơi đã bị bỏ hoang, cho dù có người mua cũng không dùng được.
Điều này cũng dẫn đến việc một bộ phận lớn nông thôn vào những năm 1980 và 1990 từng quay trở lại tình trạng chăn nuôi cày ruộng thu hoạch giống. Mãi đến sau năm 2000, người dân đi làm và trở nên giàu có mới bắt đầu hùn vốn mua máy móc loại lớn để phụ giúp các công việc đồng áng như thu gặt, cày ruộng và gieo hạt.
Đông Phương Hồng lái xình xịch vào trong trụ sở trung đoàn, lập tức gây xôn xao.
Các xã viên làm việc vừa nghỉ làm, mọi người vây quanh khi nhìn thấy máy cày, bàn tán không ngừng.
“Mọi người thấy lúa mì của trung đoàn chúng ta có đủ thu hoạch không?”
“Thu hoạch xong lúa mì còn phải cày ruộng, không có rãnh đâu.”
“Vậy chúng ta càng thoải mái rồi, ha ha, sau khi gia nhập trụ sở trung đoàn, cuộc sống ngày càng sung túc, được ăn no mặc ấm, cày ruộng càng nhẹ nhàng hơn.”
Chu Minh Dũ nghe thấy, cười nói: “Hãy thể hiện tốt kỹ thuật của mọi người trong thời gian rảnh rỗi, chúng tôi cũng cần những điều này.”
Có những xã viên có tay nghề gia truyền, có những người thông minh khéo tay học là biết ngay, hiện tại nông nhàn có thể kiếm thêm tiền trong các bộ phận đó.
Lái máy cày về, Chu Minh Dũ bảo Lâm Thiệu Vũ đến trụ sở trung đoàn tuyên truyền, bảo các đại đội trưởng ngày mai đến hộp, xác định trình tự thu hoạch lúa mì.
Không có điện trong thôn, chương trình phát thanh chạy bằng máy phát điện xăng. Một cột điện cao với bốn loa lớn ở phía đông tây nam bắc, các xã viên đều có thể nghe phát thanh xa đến hơn mười dặm.
Đầu năm, Chu Minh Dũ đã mua về máy phát điện nhờ vào giúp đỡ của Mạc Ưng Đường, còn mua một bộ máy phát thanh, tổ phát thanh thông tin của trụ sở trung đoàn do Lâm Thiệu Vũ và một số thanh niên phụ trách.