Mạc Như ngạc nhiên nói: “Hai con làm sao nghe được cậu út nói thế?”
Tiểu Bát giơ cuốn mật mã trong tay: “Điện báo ạ.”
Chu Minh Dũ kích động đứng dậy: “Gửi điện báo thành công rồi sao? Cho ba xem thử?”
Mạc Như ái chà một tiếng: “Lần quần cả buổi, anh vào nhà tắm tắm đi.”
Anh đứng dậy, quần ướt nhẹp.
Chu Minh Dũ cũng chẳng quan tâm, anh xem cuốn mật mã của Tiểu Bát trước, đúng là có chuyện đó.
Cả nhà vui vẻ bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định cho hai chị em đi theo.
Nếu hai chị em đi theo thì hai vợ chồng sẽ có lương thực cung ứng để ăn, nhưng hai chị em thì không có, nên phải mang theo phiếu lương và rau của mình.
Đãi ngộ của học sinh công nông binh khá tốt, toàn bộ chế độ cung cấp của nhà nước, mỗi tháng hai mươi đồng và phiếu lương thực ba mươi lăm cân gạo, trừ đi tiền mua gạo, một tháng còn dư bốn đồng, mỗi bữa còn có rau ăn, hai ngày một lần còn có lát thịt trong bữa ăn.
Nhưng Mạc Như có không gian nghịch thiên bên vạnh nên không cần phải lo lắng về vấn đề ăn uống.
Cô có đất đai trong không gian, có thể trồng hoa màu và rau, hơn nữa còn dự trữ rất nhiều lươn thực.
Ngoài ra, cô ấy cũng dự trữ một số phiếu lương thực nhà nước chỉ dành cho trường hợp khẩn cấp, nhưng phiếu lương thực có thời hạn, không nên tích trữ quá nhiều.
Tóm lại là họ có điều kiện cho con cái đi học.
Sau khi nấu ăn xong, họ mang thức ăn vào gian phòng phía năm ăn cùng mọi người, nhân tiện báo tin vui cho người nhà.
Nghe tin Mạc Như và Chu Minh Dũ sẽ vào đại học, hơn nữa còn là trường đại học tốt nhất cả nước, cả nhà đều vô cùng sửng sốt.
Trương Thúy Hoa cười nói: “Mẹ nói mà, họ đều có thể lên đại học, chẳng lẽ hai đứa lại không được?”
Dù sao thì theo bà, những đại học công nông binh này, nói về kinh nghiệm, tư duy và kiến thức, sao có thể so với Hồng Lí Tử và người vợ chiến sĩ thi đua như cô được?
Thằng bé ngu ngơ như Nê Đản Nhi cũng được vào đại học.
Ban đầu, bà nghĩ rằng Hồng Lí Tử cũng lớn tuổi rồi, không cho đi học cũng thấy hơi ấm ức, nhưng giờ người ta đã nhận được thông báo, bà lập tức có sự nhiệt tình và tôn trọng lớn nhất đối với trường đại học này.
“Hãy nhìn xem, đây mới là trường đại học tốt nhất.”
Vương Kim Thu nói: “Ba mẹ Thất Thất thật là có phúc, lớn thêm vài tuổi nữa thì không được, bọn trẻ còn quá nhỏ cũng không được.”
Trương Thúy Hoa trợn mắt nhìn cô ta: “Tuổi bọn chúng cũng nhiều đứa đi rồi, sao không thấy người khác lên đại học?”
Bà hỏi khi nào đi, có phải là giống với đợt trước, cũng ăn lương thực cung ứng…
Chu Minh Dũ giải thích rõ với bọn họ.
Chu Thất Thất nói: “Bà ngoại, cháu và Tiểu Bát cũng đi theo.”
“Nếu hai người cũng đi thì phải tự mang theo phiếu lương thực cả nước đấy.” Vương Kim Thu giật mình.
Phiếu lương thực cả nước này phải mang đi đổi với lương thực gia đình, bởi vì phiếu lương thực cả nước có lương thực và dầu ăn nên rất đắt.
Tuy Mạc Như có trữ lương thực và phiếu lương thực, nhưng cũng không thể nói thẳng được, dù sao vẫn chưa ra ở riêng, cô cười nói: “Thím tư không cần phải lo chuyện này, cậu cả và cậu út gom phiếu lương thực.”
Vương Kim Thu trở nên ngại ngùng: “He he, đúng là có phúc, có cậu tốt như thế.”
Trương Thúy Hoa nói: “Không lãng phí dùng phiếu lương thực của cậu, người ta cũng là cung ứng có định lượng. Cứ như vậy đi, chúng ta mang tiền đi mua một số phiếu lương thực, rồi lấy lương thực đổi một ít cũng đủ rồi. Sau này mỗi tháng gia đình sẽ gửi phiếu lương thực cho hai đứa một lần.”
Chu Minh Dũ và Mạc Như vẫn từ chối, Vương Kim Thu xị mặt.
Trương Thúy Hoa chắc như đinh đóng cột: “Quyết định như thế đi, tôi quyết định mọi chuyện trong nhà.”
Chu Thành Nhân nói thêm: “Hãy nghe mẹ các con, bà ấy là người quyết định.”
Giải quyết dứt khoát.
Đinh Lan Anh và Trương Cấu cho biết cũng dành dụm được một số tiền nhưng hiện tại chưa cần dùng nên lấy ra để mua phiếu lương thực cho Thất Thất và Tiểu Bát.
Đinh Lan Anh thật sự rất vui, tuy rằng được tiến cử vào đại học, nhưng nếu không có Chu Minh Dũ và Mạc Như thì sẽ không đến lượt Nê Đản Nhi và Cúc Hoa. Hơn nữa, nếu không phải khi đó Mạc Như bảo Nê Đản Nhi đi học thì e rằng con cái trong nhà cũng không thể nào đi học rồi.
Dù sao người nhà cũng không coi trọng việc đi học, nhà mẹ đẻ cũng thế, những gia đình khác cũng như thế, chị ta cũng thấy bình thường. Nhưng sau khi đi học, chị ta lại cảm thấy tốt hơn.
Trương Cấu có nơi để kiếm tiền, có thể dành tiền riêng, điều đó còn vui mừng hơn bất cứ thứ gì. Dù sao chị ta cũng cảm thấy mình sinh ba đứa con gái, ngay cả một thằng con trai cũng không có, mẹ chồng không khó chịu là đã nể mặt rồi. Vậy nên cho dù trong nhà lấy tiền cung ứng cho Thất Thất và Tiểu Bát ăn cơm thì cũng không có vấn đề gì cả, điều đó là nên làm.