Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 130 - Chương 130: Đêm Dịu Dàng (3)

Chương 130: Đêm dịu dàng (3) Chương 130: Đêm dịu dàng (3)

Cứ như thế lại nói chuyện phiếm thêm một hồi, Trương Căn Phát nóng lòng, chỉ muốn khua chiêng đánh trống tuyên truyền đến đại đội để thể hiện uy phong.

Vẫn là Trương Kim Hoán điềm tĩnh hơn, hắn kịp thời nhắc nhở: “Xã trưởng Tống! Mấy đội trưởng của thôn chúng ta đều có tính khí thất thường, tuy ba tôi có năng lực, tính tình cũng tốt nhưng không cứng rắn với bọn họ thì bọn họ lại ức hiếp ba tôi. Nếu trực tiếp quay về truyền lệnh xuống thì sợ là bọn họ cũng giậm chân cản trở công việc của chúng ta.”

Tống Tử Kiệt suy ngẫm một hồi nói: “Mấy ngày nay, các đại đội tranh thủ giao nộp thuế lương thực, kịp thời cày cấy trồng trọt vụ hè. Đợi sau khi Huyện ủy đưa văn kiện cuối cùng xuống thì đội trưởng sản xuất của các đại đội phải luân phiên lên trấn họp, học văn kiện của Huyện ủy. Bọn họ hiểu rõ chính sách của Đảng thì đương nhiên sẽ chấp hành.”

Trương Căn Phát liên tục vỗ tay, miễn cưỡng nịnh bợ: “Xã trưởng Tống một lòng vì công vì dân, chúng tôi vừa khâm phục vừa cảm động.”

Trò chuyện thêm một lát.

Một nhân viên kỹ thuật ở trên trấn gõ cửa đi vào, đưa cho Tống Tử Kiệt một văn kiện: “Xã trưởng! Trên huyện đưa xuống văn kiện khẩn, bắt đầu kể từ hôm nay phải đưa bắp vào kế hoạch lương thực mùa thu, mở rộng diện tích đất trồng bắp.”

Sau khi đọc xong văn kiện, Tống Tử Kiệt nói với Trương Căn Phát đôi lời về chuyện bảo ông ta về tổ chức trồng bắp trong thôn. Sau đó nhờ bí thư gửi thông báo cho các đại đội, yêu cầu đại đội trưởng các làng ngày mai đưa đội trưởng sản xuất về xã họp, ông ấy vội truyền đạt nhiệm vụ trồng bắp, để tránh có một số làng đã bắt đầu gieo hạt mùa hè hết cả ruộng rồi.

Thế là Trương Căn Phát dẫn theo con trai và một đống chuyện rắc rối về làng.

Khi nghe thấy Tống Tử Kiệt diễn thuyết, biểu cảm phong phú lay động lòng người, ông ta kích động như gà bị chọc huyết, ông ta nóng lòng chỉ muốn làm một trận lớn. Về làng nhìn thấy đội ba đội bốn là choáng váng, ông ta lập tức tỉnh táo lại ngay.

Nộp thuế lương thực.

Tịch thu đất phân phối.

Cùng nhau ăn cơm.

Trồng bắp.

Ông ta cảm thấy không có chuyện nào là dễ hoàn thành, ông ta đột nhiên cảm thấy như có một ngọn núi vô hình đè nặng xuống khiến ông ta gần như không thể nào đứng vững.

“Anh cả! Con nói bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Trương Kim Hoán dữ dằn nói: “Ba! Có gì mà sợ, đây là mệnh lệnh hàng đầu mà chúng ta phải chấp hành, ai dám không chấp hành thì bắt lại kết tội phản cách mạng mưu đồ phá hoại xã hội chủ nghĩa.”

Hắn biết là ba hắn sợ gì, vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, trở về truyền đạt mệnh lệnh là được rồi, nói trồng gì thì trồng nấy, nói ăn thế nào thì ăn thế đó. Sở dĩ nó khó chẳng phải là do tên già khốn kiếp Chu Thành Chí đó ưa gây khó dễ cho người khác hay sao?

Trương Căn Phát phấn chấn: “Cứ làm vậy đi.”

Trương Kim Hoán lại nói: “Ba đừng tiết lộ gì cả, để con đi nói với một vài đội trưởng về chuyện họp hành, còn ba thì đi nói với mọi người về chuyện nộp thuế lương thực.”

Nộp thuế lương thực là bắt buộc phải nộp, khắp nơi đều sản lượng cao, nếu bọn họ không nộp thì há chẳng phải là gây cản trở hay sao? Gây cản trở thì há chẳng phải tự vả mặt mình, nói ba hắnkhông làm tốt chức đại đội trưởng sao? Ngộ nhỡ bị cách chức thì phải làm sao?

...

Chu Minh Dũ và Mạc Như đi mượn xe chở đất, anh kéo Mạc Như đi đến phía sau nói với Chu Bồi Cơ một tiếng, bảo hắn lúc về tiện thể nhắn cho Trương Thúy Hoa.

Sở dĩ anh không tự nói ra, đương nhiên là sợ Trương Thúy Hoa cầm chổi đánh anh, không chịu để Mạc Như đi theo, dù sao phụ nữ có thai mà đi nhặt đá thì ai cũng lo xảy ra điều bất trắc.

Anh quyết định tiền trảm hậu tấu, chỉ cần kéo đá về mà không xảy ra chuyện gì thì sẽ không sao.

Nhân lúc trời vẫn còn sáng, hai người đã đi đến Tống Gia Trang ở trấn Vọng Tiên . Tổng cộng là mười dặm đường, đi chưa đến một giờ.

Nơi này toàn là đồng bằng không có thú hoang nguy hiểm, hơn nữa thời đại này cũng không có thổ phỉ hay đại loại những kẻ xấu cướp bóc dọc đường. Ban đêm đi ngoài đường, ngoài việc phải cẩn thận rớt chân xuống rãnh và quỷ đả tường mà mọi người hay phóng đại thì hoàn toàn không có gì nguy hiểm cả.

Chu Minh Dũ khỏe lắm, vốn đi nhanh hơn người khác nhiều. Tuy kéo xe cũng rất nhẹ nhàng, nếu không phải sợ va phải Mạc Như thì anh ấy có thể đi càng nhanh hơn.

Ban đêm, hai người đi ra kéo đá, đương nhiên là để bưng tai bịt mắt người khác, ban ngày dùng không gian quá lộ liễu cho nên để đến tối mới dễ làm việc.

Quy mô mỏ đá của Tống Gia Trang không lớn lắm, ban đầu chỉ là một vùng đất hoang, sau đó phát hiện có một lượng đá lớn. Sau khi trải qua khai thác thuốc nổ thì nó biến thành một mỏ đá. Sau vài năm bị bỏ hoang, thỉnh thoảng chỉ có người dân gần đó đến nhặt đá về xây móng.

Bình Luận (0)
Comment