Chu Minh Dũ nhỏ giọng: “Có người.”
Mạc Như vừa nghe thấy đã vội vàng biến ra mấy viên đá, chiếc xe lập tức bị chất đống nặng trịch, bóng dáng người kia bước đến, hóa ra là ông Chu.
“Ba! Tối thế này rồi còn làm gì ở đấy?” Chu Minh Dũ vội vã chào hỏi.
Ông Chu thở phào nhẹ nhõm khi thấy bọn họ quay lại, thấp thỏm cả buổi trời cũng được nhẹ lòng rồi. Ông ấy nghĩ sau này con cái lớn cũng phải tự bươn chải sống qua ngày, quyết định có vô lý thế nào thì cũng là do cchún, cho nên thích đi đào đá thì đi đào đá, ông ấy cũng không nói gì.
Giờ về đến nhà là tốt rồi.
Ông ấy bảo Mạc Như tránh xa ra để ông và con trai bốc dỡ đá.
Sao Chu Minh Dũ có thể đồng ý được.
Vốn dĩ là chuyện rất đơn giản, vợ con chíu chíu như làm ảo thuật là được, ba ở đây chỉ quấy nhiễu thôi, có phụ thêm được việc gì đâu.
Vậy nên anh ấy vừa cảm kích ông cụ, vừa mời ông vào nhà trước: “Ba! Chút đá này để con làm cho, ba đừng căng lưng nữa.”
Anh từ chối rồi đưa ông Chu đến bên ngoài đất nền nhà bảo ông ấy mau vào nhà: “Ba vào nhà đi, con còn phải đi hai chuyến nữa.”
Ông Chu nhìn con trai và vợ nó, dằn lại tất cả mọi nghi ngờ, không nói không rằng coi như không biết hệt như mấy bà già, rồi chắp tay sau lưng lò mò bước đi.
Đợi ông đi rồi, Mạc Như bắt đầu vung tay múa chân.
Ngày hôm sau, Chu Bồi Cơ vác đồ nghề đến, đôi mắt đờ đẫn, suýt nữa là cằm đã đập xuống sàn.
Hoàng Đại Tiên nhà bọn họ lợi hại quá.
“Chu Minh Dũ! Đêm qua các người không ngủ à? Đi kéo mấy chuyến đá rồi?”
Trong lúc đang dọn dẹp móng nền, Chu Minh Dũ ngẩng đầu, mặt mũi hăm hở, không chút mệt mỏi dù suốt đêm không ngủ.
Anh cười nói: “Ba chuyến rồi.”
Chu Bồi Cơ: “Tao không tin!”
Chu Minh Dũ nói: “Ban đêm yên tĩnh nên đi nhanh, hơn một giờ là có thể về đến nhà rồi.”
Chu Bồi Cơ: Mày không chất lên xe à? Hòn đá to như vậy sao chất lên xe được?
Chu Minh Dũ ở bên kia đã làm xong phần móng nền và bắt đầu sang một bên chuyển đá, anh đặt những hòn đá có hình dạng phù hợp vào trong rãnh móng theo góc độ yêu cầu.
Chu Bồi Cơ thấy anh khiêng một hòn đá lớn như vậy mà không hề tỏ dáng vẻ khó nhọc, hắn không khỏi ghen tị. Được rồi! Mày cũng chuyển lên xe cả rồi, đúng là có sức lực ghê gớm thật.
Nếu Chu Bồi Cơ không ở trước mặt thì Mạc Như đã có thể đặt từng hòn đá một vào trong mà hoàn toàn không cần Chu Minh Dũ hao sức nhiều như vậy.
Nhưng Chu Minh Dũ để lộ tay nghề như vậy cũng đã xua tan đi mọi nghi ngờ của Chu Bồi Cơ, hắn chỉ thấy Chu Minh Dũ rất khỏe và tràn đầy tinh lực, cả đêm không ngủ vẫn có thể chuyển đá được.
Hắn chua xót nói: “Chu Minh Dũ! Mày đúng là có sức lực lớn thật.”
Chu Minh Dũ cười: “Đàn ông mà! Không có sức thì sao mà được.”
Nói xong, Chu Bồi Cơ nghiến răng nghiến lợi, tay chân hắn gầy guộc chẳng khác gì đàn bà, hắn vội nói: “Các người ăn cơm kỹ thuật đúng là có khác.”
Chu Bồi Cơ: Không muốn nói chuyện với mày nữa, chắc phải cho người đến đây nằm vùng thăm dò tình hình mới được.
Mạc Như bắt sâu bọ và hái rau từ trong vườn rau trở về, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cô cười và nói với Chu Bồi Cơ: “Đợi anh lấy được vợ xây nhà, tôi và anh Út Năm thầu đá móng tường nhà anh.”
Chu Bồi Cơ: Cười tôi chưa có vợ ư?
Mạc Như thấy vẻ mặt hắn khó chịu và bối rối nên cười rồi nói với Chu Minh Dũ: “Trong vườn rau của mấy nhà chúng ta không còn sâu bọ để bắt nữa, em có thể đến ruộng bông không? Mẹ nói ruộng bông nhiều sâu bọ lắm, ngày nào cũng không bắt hết được, sợ là năm nay lại không thu hoạch được gì.”
Nhưng Chu Minh Dũ không muốn để cô vất vả: “Hay là đợi sinh xong rồi tính tiếp, anh nghe bác đội trưởng nói mua mấy chai 666 diệt là được rồi.”
Mạc Như cười nói: “Vườn rau không cần thiết ngày nào cũng đi đến bắt sâu bọ nữa, em thức dậy sớm đi đến ruộng bông bắt nửa tiếng, không mệt đâu.” Không có sâu bọ thì làm sao những con gà trong nhà đẻ trứng mỗi ngày được, đó cũng là nguồn dinh dưỡng của cô và cục cưng.
Chu Minh Dũ biết một khi cô ấy kiên trì thì sẽ rất cố chấp, nói: “Vậy để anh nói mẹ một tiếng để mẹ sắp xếp cho em.”
Mạc Như vui mừng hôn lên khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại của anh: “Anh Út Năm mà ra tay thì một người có thể thay thế hai người.”
Chu Bồi Cơ đứng bên kia nhìn thấy, chua xót đến rụng răng: “Sao tôi lại cảm thấy cô ngốc nghếch tý vẫn tốt hơn?”
Mạc Như cười với hắn: “Anh thấy ngốc nghếch tý vẫn tốt hơn thì anh hãy cưới một cô vợ ngốc là được rồi.”
Chu Bồi Cơ cúi đầu cưa gỗ xoạt xoạt, không thèm để ý đến hai người bọn họ.
Mạc Như được Chu Minh Dũ cho phép nên đã đi ra ruộng tìm Trương Thúy Hoa.