"Trương Căn Phát, khoai lang đều đã được trồng, ông lại nhổ ra, chúng tôi phải hỏi ông có ý gì?" Chu Thành Chí thổi râu trợn mắt nhìn ông ta.
Chu Thành Nhân bên kia thấy ông muốn cãi nhau với Trương Căn Phát, vội vàng tiến lên ngăn cách hai người, xua xua tay với Chu Thành Chí.
Chu Thành Chí hiểu ý của ông: Nếu chúng ta giả bệnh thì phải giả cho đến cùng, không nên cứng đối cứng với ông ta, xem ông ta rốt cuộc làm chuyện xấu gì chỉnh chúng ta là được.
Chu Thành Nhân nói: "Đội trưởng của chúng tôi cũng không phải so đo với ông, chúng tôi cái gì cũng không biết. Thật vất vả lắm mới có một trận mưa, trong đất ẩm ướt, nếu không nhanh chóng trồng khoai lang, sau này lại phải đi gánh nước? Gánh nước nhiều chẳng lẽ không mệt? Năm ngày làm còn không bằng một ngày. Ông nhìn đội trưởng, hôm đi đưa lương thực nộp thuế bị trật thắt lưng, lại bị trượt chân rơi xuống mương cho nên bị trật càng nặng hơn. Lúc té ngã ông Khâu có đến xem qua, nói là thắt lưng bị trật hoàn toàn, như vậy mà vẫn còn dẫn chúng tôi đi trồng khoai lang, ông nói xem ông cũng thật nhẫn tâm đến đây làm ầm ĩ với ông ấy, gọi người đến nghe một chút xem đây có phải là xem thường người khác hay không.”
Trương Căn Phát duỗi duỗi cổ, rõ ràng là Chu Thành Chí khi dễ người khác, như thế nào lại biến thành mình khi dễ người ta rồi?
Chu Thành Chí phối hợp, đỡ eo liên tục hừ hừ: "Ai da, thuốc dán của ông Khâu sao lại chán thế này, có phải không nỡ cho tôi dán hay không?”
Lúc Trương Căn Phát ở Đội ba, cảm giác mình chính là một cán bộ không gì không làm được, đến Đội hai lại biến thành học sinh tiểu học, nói chuyện một chút cũng không dễ dàng.
Ông ta biết không lấy văn kiện của cấp trên ra là không có cách nào làm kinh sợ được con lừa già ngoan cố này, hừ một tiếng: "Trời vừa sáng là phải đi lên xã để họp, không ai được vắng mặt. Cấp trên muốn truyền đạt tinh thần văn kiện trồng bắp, trước tiên dừng ruộng trước, không ai được trồng!”
Chu Thành Chí nói: "Ông cũng đừng hát tuồng, cấp trên bảo chúng tôi trồng bắp chúng tôi sẽ trồng, có ai nói là không trồng? Tôi như thế này làm sao đi họp được, đi để mất mặt?”
Con khỉ mẹ nhà ông, đều trồng bắp hết là muốn bọn họ chết đói sao?
Nói trồng toàn bộ là dốt nát. Lãnh đạo cấp trên không có khả năng làm như vậy, khẳng định là chủ ý của chính Trương Căn Phát.
Trương Căn Phát nhìn về phía Chu Thành Nhân: “Hay là ông anh đi họp thay đội trưởng đi.”
Chu Thành Nhân liên tục xua tay: "Vô ích thôi, tai tôi nghễnh lại không biết chữ, không biết nói chuyện mà nghe cũng không rõ.”
Trương Căn Phát cao giọng nói: "Dù vậy cũng phải có người đi họp." Ông ta biết không có cách nào bắt Chu Thành Chí, chỉ đành nhượng bộ mà cầu tiếp.
Chu Thành Chí nhìn một vòng, tầm mắt dừng lại trên người Chu Minh Dũ, tuy rằng đứa nhỏ này hiện tại rất ổn trọng, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, mới mười bảy tuổi lại đi học chưa đến hai năm, không thích hợp lên trấn họp hành.
Ông nói: "Minh Quốc, hừng đông con đi họp với đại đội trưởng.”
Chu Minh Quốc vui vẻ đồng ý.
Trương Căn Phát hô: "Cũng đừng bận việc này nọ nữa, lập tức về nhà đi ngủ ngày mai lại đến làm việc. Nhanh chóng cày ruộng thật tốt trước, đến lúc đó cùng nhau trồng.”
Đội hai thu hoạch lúa mì nhanh, cày ruộng cũng nắm chặt, như vậy mới canh tác được bảy mươi mẫu, Đội một càng ít, Đội ba Đội bốn còn chưa bắt đầu.
Vì vậy, ông ta không sợ không có đất để trồng bắp.
Chờ sau khi Trương Căn Phát rời đi, Chu Thành Chí chẳng những không cho dừng lại, ngược lại còn tăng tốc độ trồng khoai lang. Còn dặn dò người chăn nuôi mấy ngày nay nhất định phải cho gia súc ăn thật tốt, cho ăn chút bã đậu, trời vừa sáng tiếp tục cày ruộng.
Đội trưởng Đội một Chu Minh Quý nhìn thấy Đội hai buổi tối trồng khoai lang cũng nảy sinh ý nghĩ trong đầu, đáng tiếc ông không gọi được người tới, đều nói quá mệt mỏi để ngày mai trồng khoai lang cũng như nhau.
Kết quả, người của Đội hai trồng khoai lang hơn nửa đêm mới trở về, sáng sớm hôm nay mấy người có kĩ năng cày ruộng tốt xuống cày, làm luống, những người khác tiếp tục đến trồng khoai lang, cơm đều ăn tại ruộng, nhìn bộ dạng này giống như đợt cắt lúa mạch gấp vì sắp có mưa to.
Chu Minh Quý có chút hâm mộ.
Tuy rằng Trương Căn Phát không cho phép trồng khoai lang, nhưng Chu Thành Chí không thèm nghe lời ông ta, sắp xếp sản xuất đều do đơn vị quyết định, đại đội trưởng ông cứ đi họp cho tốt đi. Trừ khi văn kiện chính thức được đưa xuống, cán bộ kỹ thuật của xã xuống chỉ huy, nếu không ông ấy sẽ không nghe theo.
Thừa dịp văn kiện còn chưa xuống, đương nhiên là phải mau chóng trồng khoai lang, có thể trồng bao nhiêu thì trồng bấy nhiêu!
Thấy bọn họ liều mạng như vậy, lúc Chu Minh Quý đi cũng để cho anh em mang theo toàn đội trồng khoai lang, lấy Đội hai làm chuẩn.