Nhà chính và gian phòng phía đông không có đường dẫn lửa, bởi vì gian phòng phía đông phải đào hầm.
Anh còn phải hỏi xin Trương Thúy Hoa tiền mua ngói, bao trùm ngói diện tích lớn là không thực tế, nhưng vẫn cần phải có ngói, nếu như không có ngói, đến lúc đó nóc nhà toàn là rơm lúa mạch rất dễ thối rữa, dột mưa. Anh tính toán gần bảy mươi tám mươi mảnh ngói sống, một mảnh rộng khoảng bốn phân, mua một trăm mảnh là đủ xây nhà, như vậy là cần bốn đồng và hơn một trăm ba mươi quả trứng gà.
Anh dự định sau khi ăn cơm xong sẽ xin Trương Thúy Hoa một chút.
Lúc hai người về nhà nấu cơm trưa, bên ngoài diễn tấu sáo và trống, giống như là có người kết hôn.
Nê Đản Nhi từ bên ngoài chạy về báo cáo: "Mẹ mẹ, bao nhiêu quan đều tới, nói mở đại hội.”
Mạc Như vừa nghe liền biết là chuyện trồng bắp.
Sau bữa cơm trưa, đại đội lại thổi còi khắp nơi, yêu cầu nhà nào cũng đi họp, nghe hướng dẫn của cán bộ xã.
Mạc Như lôi kéo Chu Minh Dũ đi xem.
Hội trường vẫn là chỗ nhà Đội một, có vài cán bộ đang ngồi trước bàn.
Trong đó, người mặc áo ngắn tay màu trắng, đeo một cặp kính gọng đen chính là bí thư Tương, gầy gầy, một đôi mắt có thần. Bên trái là Chủ tịch xã Tống, mày rậm mắt nhỏ, nhìn qua có chút khí thế.
Sau đó là Lý Bách Thanh bí thư đại đội của Chu Gia Trang, nhân viên thư ký, nhân viên kỹ thuật.
Tuy rằng Lý Bách Thanh là bí thư đại đội, nhưng ông ta không phải người của Chu Gia Trang, mà là người được điều lên làm bí thư, căn bản không quản được Trương Căn Phát. Hơn nữa năm ngoái chỉnh đốn tác phong làm việc, thân thể ông ta có chút không tốt, hiện tại quanh năm nghỉ ngơi, cho nên trên cơ bản đều do Trương Căn Phát đảm nhiệm chức đội trưởng và bí thư của Chu Gia Trang.
Tuy rằng Trương Căn Phát ngồi ở cuối cùng, nhưng bộ dáng lại hăng hái mặt mày hớn hở, vầng trán sáng chói.
"Các vị đội trưởng, nhóm xã viên, mọi người nhiệt liệt hoan nghênh bí thư Tương, Chủ tịch xã Tống và những chiến sĩ cách mạng vẻ vang kiên trung của vị lãnh tụ vĩ đại Chủ thịch Mao quang vinh, đến đại đội chúng ta chỉ đạo công tác, mọi người nhiệt liệt hoan nghênh!"
Tiếng vỗ tay bộp bộp, kèm theo tiếng hoan hô cuồng nhiệt do đám người Đội ba và Đội bốn đã diễn luyện.
Bí thư Tương không nói nhiều, nói vài câu cổ vũ sau đó nhường cho Chủ tịch xã Tống.
Tống Tử Kiệt nói một tràng đạo lý lớn của chủ nghĩa cộng sản, các loại khái niệm gì mà cùng sản xuất, cùng làm, cùng ăn các kiểu, làm cho những nông dân bên dưới chưa đọc qua sách vở như lọt vào trong sương mù.
Hôm nay Chu Thành Chí không nằm trên cáng gỗ, mà đổi thành chống gậy, "nằm liệt" trên ghế.
Ông gõ gõ Chu Minh Quốc.
Chu Minh Quốc lại khẩn trương đến mức quên mất những vấn đề muốn hỏi trước đó, chủ yếu là trong cuộc họp trước, anh ta bị Chủ tịch xã Tống điểm danh có chút khiếp đảm.
Ngày đó bởi vì Chu Thành Chí không đi họp, Chủ tịch xã Tống cố ý hỏi anh ta vài câu về Đội hai, anh ta cũng không biết trả lời có đúng hay không, luôn cảm thấy ánh mắt Chủ tịch xã Tống nhìn anh ta không thích hợp cho lắm.
Anh ta trở về nói với Chu Thành Chí, nhất định là Trương Căn Phát cáo trạng sai, mấy ông già Chu Thành Chí lại nói không sợ, thứ người kia lúc nào mà không có cáo trạng?
Chu Minh Quốc khẩn trương đến mức đổ mồ hôi, càng nói không nên lời.
Chu Minh Dũ bên cạnh thấy vậy, liền hỏi: "Đồng chí Chủ tịch xã, đất đai chúng tôi ở đây cằn cỗi, năng suất bắp không cao, cũng không thể trồng hết bắp.”
Chủ tịch xã Tống thò đầu nhìn phía dưới, giọng nói này trong sáng, ăn nói rõ ràng, nói chuyện cũng không thô tục, so với những người khác tốt hơn nhiều.
Ông ta cười nói: "Đất đai cằn cỗi không sợ, cứ bón phân nhiều hơn. Những mẫu đất của người ta sản xuất hơn mười ngàn cân, một mẫu đất mọi người sử dụng phân bón năm lần, về sau còn tưới nước bùn, bã đậu, bột xương, các loại phân bón đều sử dụng, không phải sản lượng mẫu ruộng kia cũng cao hay sao, tiểu đồng chí! Ha ha ha, không biết thì không trách được.”
Chu Minh Dũ: Ông biết trồng trọt sao?
Mấy ông già phía dưới vừa nghe thấy liền nhịn không được, bắt đầu lẩm bẩm giống như phát nổ, chúng tôi không biết bón phân nhiều hơn sao? Nhiều người như vậy, một năm tích trữ phân bón đều hiểu rõ, có thể nhiều đến đâu? Còn sử dụng năm lần? Ông có nhiều như vậy sao? Đùa à? Còn sử dụng bã đậu, đây đều là thức ăn chăn nuôi gia súc của chúng tôi, chỉ khi có công việc đồng áng mới ăn. Bột xương là cái gì?
“Yên lặng, yên lặng!” Trương Căn Phát thấy bọn họ rầm rì làm Chủ tịch xã Tống xấu hổ, còn làm mình mất mặt cho nên vội vàng duy trì trật tự.
Chủ tịch xã Tống xua xua tay, tỏ vẻ mình rộng lượng không để ý: "Đương nhiên, trồng nhiều hay ít thì phải qua quan sát, có kỹ thuật viên nằm vùng khảo sát, nhất định sẽ phù hợp với tình huống của mọi người.”