Mấy ngày trước bọn họ triệu tập đội trưởng mở họp ở xã, nhưng mùa hè canh tác gieo hạt bận rộn, các đội trưởng sản xuất đi họp không tích cực. Cho nên Bí thư Tương quyết định tự mình dẫn đội xuống thôn tuyên truyền, truyền đạt chỉ thị của cấp trên, nhất định phải quản lý khu vực trực thuộc đại đội một lần, sờ sờ gáy.
Khi các cán bộ rời đi, dân quân cũng đi theo.
Trương Căn Phát đã bị một đám thôn dân vây quanh, chửi bới ông ta: "Ông có ý gì vậy? Chúng tôi là phần tử địa chủ sao? Ông còn muốn bắn chết chúng tôi à?”
Trương Căn Phát vội vàng phất tay nói: "Mọi người không nên hiểu lầm, đừng hiểu lầm, không phải là vì để cho mọi người yên tĩnh một chút sao, không phải là thật." Ông ta phải cứng rắn trước mặt Bí thư và Chủ tịch xã, làm cho họ tin rằng ông ta có thể làm tốt công việc, không cần phải nghi ngờ năng lực của ông ta.
"Vậy thu đất phân phối, lương thực cũng nộp, có phải là thật hay không?"
Trương Căn Phát: "Đương nhiên là thật, đây là mệnh lệnh của cấp trên, cũng không phải là tôi bịa đặt lừa gạt mọi người. Tôi nói mọi người không nghe, hiện tại Bí thư và Chủ tịch xã tự mình nói, mọi người tin rồi chứ. Đều mau chóng đi chuẩn bị đi, chờ hạt giống truyền xuống lập tức trồng bắp.”
Các đội sản xuất không có hạt giống bắp, đều do phía trên cung cấp, đương nhiên là đội sản xuất phải bỏ tiền ra mua.
Trương Căn Phát đi tới trước mặt Chu Thành Chí, cười nói: "Chu đội trưởng, lần này hẳn là nên trồng bắp thật rồi chứ.”
Chu Thành Chí không để ý tới ông ta, ngược lại vung tay lên: "Đều nhanh chóng đi cày ruộng cho tôi, đánh luống, đánh bao nhiêu luống trồng bấy nhiêu khoai lang!”
Nói xong chống gậy nhanh chóng rời đi. Đội một và Đội hai nghe Chu Thành Chí nói như vậy, cũng nhanh chóng tập hợp đi trồng khoai lang.
...
Trương Căn Phát tức giận đến mức không biết làm gì, dậm chân một cái: "Tôi cho các người ngoan cố, về sau còn có rất nhiều cơ hội xử lý các người!”
Nghe nói thu hồi đất phân phối, lương thực còn phải giao ra, không chỉ có Chu Thành Chí, nhà nào cũng sốt ruột.
Hơn nữa không nói rõ cùng nhau sản xuât là sản xuất như thế nào, nhà ăn là như thế nào, chẳng lẽ cả thôn cùng nhau?
Mấy người Đội ba Đội bốn lười biếng kia chẳng phải là muốn gặm sạch Đội một Đội hai bọn họ sao?
Vừa về đến nhà, Trương Thúy Hoa lập tức tổ chức họp mặt gia đình.
Bà nói với Chu Minh Dũ: "Hồng Lí Tử, con và Sỏa Ni không cần làm việc, chuẩn bị xây nhà trước đi.”
Thật là hợp ý với hai vợ chồng trẻ.
Bà lại nói với Chu Minh Quang: "Rảnh thì đi giúp đỡ nó, xây nhà càng sớm càng tốt.”
Chu Minh Quang đồng ý một tiếng rồi đi làm.
Tuy rằng Trương Cấu có ý kiến, nhưng thấy biểu tình mẹ chồng nghiêm túc giống như sắp nổi sấm, không dám nói một câu, bắt đầu đi làm việc.
Đinh Lan Anh còn bày tỏ nhà mẹ đẻ có thân cây cao lương và đất, sau khi tan làm chị đi đưa thư nhờ anh em mình mang tới.
Trương Thúy Hoa lúc này không từ chối, chỉ nói sau này có sẽ trả lại bọn họ, bà cũng không để Đinh Lan Anh chờ sau khi tan làm đi đưa thư, mà là hiện tại trở về, thừa dịp bình minh nhanh chóng quay trở lại.
Đinh Lan Anh ở phía sau Đinh Gia Trang, khoảng bảy tám dặm đường.
Chờ người vừa đi, Trương Thúy Hoa liền nhìn hai đứa nhỏ Nê Đản Nhi và Cúc Hoa, bà nói với Chu Minh Dũ: "Nhất định phải đào một cái hầm." Bà lại dặn dò một phen, năm đó một ít quỷ Nhật Bản vào thôn, nói cho anh biết cách mọi người giấu lương thực.
Bà tuyệt đối sẽ không để khẩu phần ăn trong nhà "bận ăn nhiều, nhàn ăn ít" tích góp được mang ra ăn chung với Đội ba và Đội bốn.
Chu Minh Dũ bày tỏ đã lên kế hoạch, lại nói đến chuyện mua ngói.
Trương Thúy Hoa tính toán tiền trong nhà một chút, cầm bốn đồng tiền giao cho Chu Minh Dũ, lại lấy hơn một trăm quả trứng gà tích góp ra: "Đưa qua cho xã cung ứng tiêu thụ, tiền con giữ lại đi mua ngói nóc.”
Chu Minh Dũ nhận tiền đưa cho Mạc Như, lại cẩn thận đặt trứng gà sang một bên.
Trương Thúy Hoa nhìn hai người bọn họ một cái cũng không nói gì, ngầm đồng ý hành động anh có tiền giao cho vợ: "Con biết đi đâu mua ngói không?" Con trai trước kia cái gì cũng mặc kệ, hiện tại lại xây nhà rồi làm đủ việc, làm vô cùng tốt.
Trước kia trong thôn có xưởng gạch của nhà họ Trần, có điều sau đó bị Trương Căn Phát dẫn người đến phá hủy không còn tồn tại nữa, ngoài ra Cao Qua Trang có một xưởng gạch, cách đây hơn hai mươi dặm đường.
Xưởng gạch là xưởng địa phương, mua bán không cần vé và phiếu mua hàng, nhưng muốn mua gạch không phải là dễ dàng như vậy.
Thứ nhất, cung không đủ cầu, nhu cầu lớn nhưng số lượng sản xuất có hạn, không phải có tiền là có thể mua. Vì vậy, bây giờ vé có giá trị hơn tiền, đây là một ngưỡng hạn chế cho dù có đủ điều kiện để chi tiêu.