Chu Minh Dũ chậm rãi nói: "Có thể làm nhà ăn, nhưng phải quy định số lượng thức ăn, giao bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không thể người nào cũng tùy tiện ăn. Thu không đủ chi, năm sau không phải là muốn chết đói sao?”
Dựa theo ý tứ cộng sản của cấp trên, lương thực phải được tập trung lại mở nhà ăn, tất cả mọi người cùng nhau ăn cơm, ăn thoải mái không giới hạn số lượng. Bởi vì số lượng lương thực thu hoạch lớn, mẫu sản lượng hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn cân, bội thu như vậy thì cần gì phải tiết kiệm? Tất nhiên, phải mở bụng ra ăn thoải mái, để mọi người thấy được sự giàu có và phát triển của chủ nghĩa cộng sản.
Nghe nói Đội ba Đội bốn có vài người sau khi nghe được tin tức này, hiện tại bắt đầu mở rộng bụng ăn nhiều, muốn ăn sạch lương thực trong nhà, đến lúc đó chỉ việc đi đến nhà ăn tập thể để ăn.
Loại người này một là tin tưởng lương thực có năng suất cao, hai là muốn chiếm lợi, ăn sạch của nhà mình xong còn đi ăn của người khác.
Đội hai bọn họ tuyệt đối không thể có suy nghĩ như vậy, sản lượng lương thực bao nhiêu từng người một đều nhìn thấy, cái gọi là năng suất cao là như thế nào, mọi người cũng đều nhìn thấy thủ đoạn của Trương Căn Phát, cho nên ai tin kẻ khốn nạn đó chính là tự tìm đường chết.
"Bác đội trưởng, chúng ta phải cùng nhau quản lý, vừa trấn an Đội hai vừa gây áp lực cho Trương Căn Phát, bảo ông ta giao quyền quản lý nhà ăn của Đội hai, không thể áp đặt tất cả." Mục đích của bọn họ là phải lấy đội sản xuất đơn vị làm nhà ăn chứ không phải lấy đại đội, đồng thời còn có thể đưa ra tiêu chuẩn khẩu phần ăn hàng ngày của mỗi nhà, tuyệt đối không thể vượt quá chi tiêu, ăn một cách tùy tiện. Các nhà có thể mỗi ngày mang khẩu phần ăn đến cho người khác làm, cũng có thể thu hết lương thực một lần rồi ghi chép lại là lương thực gì và bao nhiêu cân, sau đó thống kê lại, trên sổ lương thực của mỗi nhà ghi chép kỹ tổng số lượng, năm ngày tổng kết một lần, ăn bao nhiêu thì trừ đi bấy nhiêu, nếu như tổng số lượng ăn quá mức cho phép thì không thể đến nhà ăn ăn cơm nữa.
Chu Thành Nghĩa cười nói: "Hồng Lí Tử hiện tại nói chuyện thật có trình độ, đây là học ở đâu ra? Bác càng nghe càng cảm thấy giống cán bộ hơn là Trương Căn Phát.”
Tất cả mọi người cười rộ lên, nhao nhao nói phải.
Chu Minh Dũ cười cười: "Hẳn là nghe đại đội trưởng nói nhiều cho nên cháu đã học được.”
Anh lại nói nhà ăn công cộng không đáng sợ, đáng sợ là mọi người buông lỏng cảnh giác, cho rằng có rất nhiều lương thực để ăn. Nhất định phải làm cho các đội viên nhớ kỹ mình có bao nhiêu lương thực, có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không nên nghĩ ăn tập thể tại nhà ăn là có thể tùy tiện ăn nhiều.
"Đương nhiên, biện pháp tốt nhất chính là có thể không làm thì không làm, tận lực mỗi nhà tự mình ăn, không nên ra ngoài giày vò."
Nhưng mà biện pháp này chỉ có thể ứng phó với việc kiểm tra trước kỳ, chờ đến khi trận chiến luyện sắt thép lớn bắt đầu, chỉ sợ là sẽ không ứng phó được, bởi vì khi đó tất cả dụng cụ bằng sắt đều bị thu đi luyện sắt thép, nhà nào nhà nấy cũng không có cách nào nổi lửa, chỉ có thể ăn tập thể tại nhà ăn.
Mấy ông lão sau khi nghe xong lại cảm thấy Chu Minh Dũ nhìn nhận vấn đề và nghĩ biện pháp càng chuẩn hơn so với mình, bọn họ vừa nghe nói ăn tại nhà ăn thì chỉ nghĩ không thể để cho người ta ăn lương thực nhà mình, hoặc là ăn tại nhà ăn có phải là có thể tùy tiện ăn uống hay không, v.v căn bản không nghĩ tới những việc mà Chu Minh Dũ nói, càng không biết phải làm sao bây giờ.
Chu Thành Chí gật đầu, ông phải suy nghĩ nhiều hơn, nghĩ thấu đáo rồi ông mới có thể đấu trí đấu dũng với Trương Căn Phát, và mới có thể ứng phó với đợt kiểm tra và hỏi thăm của cấp trên.
Chu Minh Dũ thấy bọn họ đã nghe lọt tai, liền nói: "Cháu còn nghe được một tin tức quan trọng hơn, nhưng không cam đoan là chính xác, là nghe được từ chỗ lò nung.”
Mọi người hỏi đó là gì?
Chu Minh Dũ nói: "Cháu đã nghe nói, qua một thời gian nữa có thể phải luyện sắt thép quy mô lớn, công nông nghiệp đều phải đuổi kịp Anh và Mỹ, năm nay số lượng luyện sắt phải tang gấp đôi so với năm ngoái.”
Anh nói cái này, những người khác đều không hiểu, nhao nhao hỏi đây là cái gì, luyện sắt có liên quan gì đến bọn họ?
Chu Minh Dũ cũng không trông cậy bọn họ sẽ hiểu được, càng không có cách nào nói tỉ mỉ với bọn họ, anh cười nói. "Các bác các chú, cháu là nghe người ở nơi đó nói, cháu cũng không hiểu lắm, có thể học hỏi đã là tốt lắm rồi.”
Luyện sắt thép quy mô lớn là không thể tránh khỏi, anh không muốn nói quá nhiều, miễn cho người ta hoài nghi.